Khi cô bước vào phòng đã thấy anh đang ngồi cầm macbook làm việc, cô lên tiếng “tôi...tôi sẽ để cái gối ôm này ở giữa để chia giường, thế nên anh không được lấn qua đâu đấy” cô lắp bắp nói
“Tôi sợ chút nữa em sẽ là người lấn qua đấy, ngủ ngon” anh trêu ghẹo cô làm mặt cô gái nhỏ lại đỏ bừng nữa rồi
Cô nằm xuống sát mép giường lấy chăn trùm hết người chỉ chừa mỗi khuôn mặt để thở. Tưởng rằng cô gái nhỏ sẽ vật lộn lắm mới ngủ được, ai dè chưa đầy 5p cô đã chìm vào giấc ngủ rồi đúng là vô lo mà
Triệu Mạnh Quân làm xong việc quay qua thấy cô đã ngủ, chân tay thì đã ôm lấy cái vạch mà cô coi là chia giường từ lúc nào. Anh định kéo chăn lên đắp cho cô thì cô gái nhỏ lại đạp cái gối ôm xuống giường, quơ quở cái tay để tìm nơi ấm áp mới, ai ngờ lại ôm luôn thân thể người đàn ông cô vốn phải đề phòng kia
Triệu Mạnh Quân như đứng hình, nhìn cô gái nhỏ rúc đầu mình vào ngực anh trong lòng đột nhiên trở nên ấm áp. Cái ôm ấm áp này làm anh nhớ đến cảm giác cách đây 3 năm, đã 3 năm anh không còn có cảm giác được ôm một người vào lòng nữa, lòng anh lại dấy lên tia đề phòng, anh sợ nếu anh rung động với ai đó thì sau cùng anh lại là người đau khổ.
Lòng thì nghĩ thế đấy nhưng nhìn cô gái đang trong vòng tay mình với bộ dạng ngủ say trông rất đáng yêu, anh không nỡ buông cô ra. Thế là anh nhẹ nhàng nằm cạnh ôm chặt cô, mặc kệ đời cứ thế chìm vào giấc ngủ.
3h chiều cô chợt tỉnh dậy cảm nhận thân thể mình sao lại nặng nề như vậy, cô nhìn thấy cô đang trong lòng của ai đấy, hương thơm nam tính của người này làm cô rất thoải mái. Kịp hoàn hồn cô nhóc ngóc đầu lên thấy gương mặt đẹp như tạc tượng của Triệu Mạnh Quân cô giật mình “chả phải đã chia giường rồi sao”
Cô nhúc nhích muốn thoát khỏi vòng tay của anh, thì anh tỉnh dậy cất tiếng “em nằm im một chút, tôi vì bị em ôm mà ngủ chưa có đủ” anh vừa nói mà mắt vừa nhắm
Cô bị một phen giật mình “tôi mà thèm ôm anh, hay là trong lúc tôi ngủ anh dở trò biến thái phải không” cô hậm hực vừa nói vừa đẩy anh ra
“Em nhìn thử xem chiếc gối ôm bị em đá ra đằng sau em kia kìa, lao vào ôm tôi giờ còn chối à” anh êm giọng nói
Túc Mộc Trà ngại ngùng nghĩ về dáng ngủ của mình quả thật trước giờ cô ngủ rất xấu, chăn gối trong lúc ngủ cô thường đạp hết xuống, có lẽ anh ta nói thật “à thì...là lỗi của tôi nhưng chả lẽ anh không biết đẩy tôi ra sao” cô trả treo
Triệu Mạnh Quân mở mắt “tôi đã đẩy rồi nhưng em vẫn cứ ôm thế là tôi đành phải để thân thể ngọc ngà này cho em ôm thôi, tối nay em bù lại cho tôi là được” anh nhếch mày nói sau đó đi ra khỏi giường
Để lại Túc Mộc Trà vẫn đang thẫn thờ nghĩ về câu nói của anh “bù, anh ta muốn mình bù gì” cô nhìn xuống thân thể của mình rồi rùng mình ôm