Sau khi an ủi vỗ về Hi Hoa xong, Sở Kiều Yến liền gọi một cuộc gọi kêu họ tiến hành cụ thể cuộc gọi là gì thì không rõ nhưng hình như là làm hại ai đó.
Hắn bước nhanh đến phòng, mở cửa ra đi nhanh tới nắm lấy cổ áo của cô mà nói.
- " Cô gan to nhỉ? Dám đánh vợ của tôi còn phỉ báng bố mẹ tôi? "
- " Đúng là tôi có đánh cô ta, nhưng tôi chưa hề phỉ báng gia đình anh " Cô nhăn mặt lấy tay vịn lại.
- " Ngụy biện? Trình An Nhã tôi nói cho cô biết Hi Hoa là người tôi yêu nhất trên đời này, cô đụng đến cô ấy là đụng đến Sở Kiều này.
Thật ghê tởm.....Trình An Nhã lần trước tôi đã cảnh cáo cô rồi nhưng cô lại không biết điều, được được....tôi sẽ cho cô biết thế nào là đau khổ "
Nói xong Sở Kiều Yến lấy điện thoại ra, truyền lên màn hình tivi một video mà hắn ta vừa nhận được khi nãy.
Trình An Nhã cũng nhìn theo, thấy ba mình cô liền hất tay anh ta rồi chạy đến trước tivi nhìn.
Tim cô như muốn vỡ tan thành từng mảnh, sợ hãi vô cùng.
- " Anh...anh định làm gì bố tôi? " Mắt cô ngấn lệ quay sang hỏi anh.
- " Cứ xem đi " Sở Kiều Yến cười nhạt
Lúc này chiếu đến cảnh ba cô bị một đám côn đồ trong ngục tù vây đánh, tiếng la đau đớn tiếng đánh đập dã man nhưng không có một cai ngục nào đến ngăn cản.
- " Đừng...đừng mà.....đừng đánh ông ấy, dừng lại đi....bố ơi......đừng mà " Cô khóc lóc thảm thương mà nói.
Bây giờ cô cảm thấy bản thân mình thật vô dụng và bất hiếu, nếu không phải do mình thì bố sẽ không bị đánh.
Cô bò lết lại gần Sở Kiều Yến nắm lấy ống quần của Kiều Yến mà van xin nài nỉ.
- " Sở Thiếu, anh tha cho bố tôi.
Đừng để họ đánh ông ấy nữa...hức....làm ơn đấy.....tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà....anh tha cho ông ấy đi....tôi sai, tôi biết tôi sai rồi....tôi không dám nữa....hức cầu xin anh..anh tha cho bố tôi đi...ông ấy đã khổ sở lắm rồi " Cô khóc lớn thảm thương, nước mắt chảy liên tục không ngừng toàn thân run rẩy hai đầu gối quỳ rạp xuống sàn mà ra sức cầu xin.
- " Trình An Nhã, bộ dạng cô bây giờ thật thảm hại.
Đường đường một đại tiểu thư danh giá mà lại quỳ xuống năn nỉ tôi như thế này ha...một trò cười thú vị....nếu bố của cô biết cô đang quỳ lạy khóc lóc thảm thiết như này để cứu ông ta....chắc ông ta sẽ cảm động lắm đây nhỉ? "
- " Đừng mà, tôi biết lỗi rồi.....tôi ngu ngốc.....tôi biết tôi sai rồi....Sở Thiếu....tôi sợ rồi....tôi thật sự sợ rồi....anh có thể làm gì tôi cũng được chỉ cầu mong anh tha cho ông ấy một con đường sống được không? "
- " Được, là cô nói....hãy chuẩn bị tinh thần đi " Nói xong Sở Kiều Yến cũng rời đi, màn hình TV cũng không còn chiếu nữa mà quay trở về một mản đen.
Khi nãy nhìn thấy ánh sáng cô đột nhiên rất