Vera hít một hơi thật sâu, đưa tay lên vuốt đi lớp nước mưa bám đầy trên mặt. Mặc dù hành động đó chẳng có mấy tác dụng, nhưng ít nhất nó làm trái tim đang đập nhanh như sóc nhảy của cô dịu lại đôi chút.
Giống như một tử tù đang bước từng bước lên giá treo cổ, Vera cố gắng tận hưởng từng phút từng giây mình còn được hít thở bầu không khí ngọt ngào này. Hơi lạnh của cơn mưa và màn đêm thấm qua da cô, từ từ nhấm nháp vào tận trong xương, nhưng Vera chẳng thấy rét chút nào! Hiện tại trong đầu cô chỉ còn một mục tiêu duy nhất!
Kéo dài thời gian cho con nhỏ tai dài đó!
Con quái vật đã hồi phục hoàn toàn, tuy rằng khí thế của nó cũng suy yếu bớt đi một phần. Có vẻ như con quái vật này dùng sức mạnh để làm cái giá đánh đổi cho việc hồi phục, chứ không như Mặt Nạ là dùng thời gian tồn tại. Càng tốt, bởi đối thủ càng yếu thì cô càng dễ kéo dài thời gian!
Vera và Minas lao thẳng vào nhau, như hai cỗ xe ngựa đứt thắng, tạo nên một vụ nổ đinh tai nhức óc. Âm thanh của chiếc gậy vụt lên xương thịt khiến cho Ashley không khỏi tê cả răng! Vera đã làm phần của mình, vậy nên cô cũng cần phải hoàn thành trách nhiệm của mình thôi! Ashley quay sang nhìn Gatrix, lúc này đã nằm mê man, toàn thân dần dần bị màu tím xâm chiếm.
- Cô ấy đã đánh đổi tất cả vì ngươi, vậy nên đừng chết!
Nói xong, Ashley quay đầu đi, tập trung đấu khí vào đầu mũi tên. Bằng mắt thường cũng có thể thấy không khí, hoặc chính xác hơn là năng lượng trong không khí dần dần tụ lại nơi đầu mũi tên, tạo thành một quả bóng màu xanh lá xoay tít thò lò. Giây phút quả bóng này hoàn toàn dung nhập vào đầu mũi tên, cũng là lúc chiêu thức này hoàn thành!
Cố trụ vững nhé, cánh dơi!
...
Lại một lần nữa, Gatrix rơi vào thế giới hắc ám! Hắn cảm thấy có đôi chút quê quê khi mới chỉ vài phút trước vừa tuyên bố giờ chưa phải lúc để ra đi, mà hiện tại đã lại muối mặt trở lại!
Thật đáng tiếc, hắn đã cố gắng cảnh báo Vera chạy đi thật nhanh, trước khi nguyền rủa phát tác! Như bây giờ thì chắc chắn con bé đó sẽ liều chết lao tới đối thủ cho mà xem! Gatrix thở dài, lắc đầu khe khẽ. Tới lúc này thì hắn thật sự bất lực, không còn bất cứ lá bài tẩy nào nữa để xoay chuyển tình thế.
Kể cả một người muốn phát sinh kì tích thì cơ thể người đó cũng phải có chút gì đó, chứ như hiện tại toàn thân hắn đang bị nguyền rủa nuốt chửng, giống như một kẻ bị phết mật vào người xong ném xuống tổ kiến vậy! Một cơ thể như thế thì dù trong đầu hắn có cả trăm tỷ các loại chiêu thức thì cũng chẳng thế phát huy được cái nào!
Gatrix ngồi xuống - ở thế giới bóng tối, chẳng có không gian hay thời gian, phương hay chiều gì hết! Hắn ngồi nhưng có khi lại là đang lộn ngược không biết chừng! Ở những thế giới chiều Zero như thế này, ý thức mới quyết định vật chất, và thường thì ý thức khi lọt vào đây sẽ tiêu tan rất nhanh.
Chẳng qua Gatrix có thể coi là khá mạnh, nên hắn còn chưa chịu chết! Giây phút ý thức của hắn đồng hóa với bóng tối, cũng là lúc Gatrix chết thật sự... còn Elsa có muốn chơi hắn tiếp không thì Gatrix cũng bất lực! Giờ thì hắn cũng có thể hiểu phần nào cảm giác của Kratos khi bị kết liễu rồi!
Mà khoan, ai giết lão ta nhỉ? Từ từ, Kratos là ai? Những lỗ hổng trong ký ức của Gatrix khiến hắn không tài nào nhớ được những mạch quan trọng của câu chuyện, và nó khiến dạ dày của hắn có chút khó chịu!
Ồ?
Dạ dày?
Gatrix nhắm mắt lại, cố gắng đưa ý thức thoát khỏi thế giới bóng tối, quay trở lại thân thể thêm một lần nữa. Vốn đây là hành động cực kì vô nghĩa, bởi cơ thể này sắp không còn là của hắn nữa rồi. Thế nhưng, chính bởi như vậy, Gatrix đã nhìn ra một lối đi hẹp duy nhất giúp cả bọn thoát khỏi tình cảnh ngặt nghèo này!
...
Khi không còn Gatrix trói buộc, Vera có thể tự do sử dụng đôi cánh của mình để quấy rối Minas. Mặc dù vậy, việc cô không còn nhiều năng lượng sau chiêu phép vừa rồi buộc Vera phải tiến vào cự ly cận chiến với con quái vật, làm giảm đi đáng kể sức mạnh mà đôi cánh của cô có thể đem lại.
Dù vậy với sự linh hoạt của mình, Vera cũng khá thành công trong việc cầm chân được con quái vật, ngăn không cho nó lao tới chỗ Ashley.
Lúc mới đầu, Vera thậm chí còn phát hiện ra trói buộc của Minas không có tác dụng khi ở trên trời - có nghĩa là nếu muốn, cô hoàn toàn có thể sải cánh bay vọt khỏi nơi này một cách an toàn. Thế nhưng khi biết về Gatrix...
Nào nào, nó chỉ là một kẻ lạ mặt, tại sao mày phải hi sinh vì nó đến thế! Chạy đi Vera! Mày biết mày chỉ đang gặp may thôi đúng không? Giống như trò đập muỗi, mày có thể đập trượt cả trăm lần, nhưng chỉ cần một lần trúng là mày sẽ toi đời!
Không nên Vera! Gatrix là thầy mày, là ân nhân của mày, là người đã dạy cho mày sự ấm áp và ngọt ngào là như thế nào! Mày không thể bỏ anh ấy lại lúc này!
Hai giọng nói, một ngọt ngào, một nghiêm khắc cứ thay phiên nhau vang lên khắp tai cô, khiến Vera nhức đầu không thể chịu nổi. Thực tế chúng tuy mâu thuẫn nhưng không có gì là sai cả! Vera khẽ cắn môi. Dù không muốn thừa nhận, nhưng bản năng của cô đang gào lên, yêu cầu cô chạy trốn trước một đối thủ cô không thể đánh bại, ít nhất là lúc này!
Nhưng cho dù vậy, Vera vẫn nghiến chặt răng, tay cầm chắc chiếc gậy phép, liên tục tấn
công, né tránh khỏi Minas. Mỗi một giây trôi qua tưởng chừng như một thế kỷ, mỗi một lần nắm đấm của con quái vật sượt qua người cô là Vera như cảm thấy đôi tay lạnh giá của thần chết như choàng ôm lấy cô vậy! Giống như đang đi trên một sợi dây thừng mỏng, hai bên là vực sâu vạn dặm, chỉ một chút sơ sót thôi cũng đủ khiến cô tan xương nát thịt như chơi!
Và cơ hội cho Minas cuối cùng đã tới!
Không rõ là chiến đấu bị phân tâm, hay do thể lực bắt đầu hao hụt, mà Vera đã để bàn tay to ú nụ của Minas tóm được một bên cánh của mình. Ngay lập tức, con quái vật vụt mạnh cô xuống mặt đất như cách một đứa trẻ cầm con búp bê vải quăng quật lung tung!
Vera há to miệng, máu tươi phun tung tóe! Nhưng chưa dừng lại ở đó, Minas dùng một tay ghì chặt cánh Vera xuống đất, tay kia bắt đầu vung lên, nện như búa bổ xuống thân ảnh mỏng manh liễu yếu đào tơ của cô! Những tiếng ầm ầm rung chuyển đất trời như sấm đánh ngang tai Ashley, khiến cô không đành lòng nhìn tiếp!
Đối với những chiêu thức yêu cầu tụ lực, tối kỵ nhất là mất tập trung! Bởi nó không chỉ khiến thời gian tụ lực dài thêm, mà còn có nguy cơ phản phệ ngược lại chiêu thức lên chính bản thân mình. Thế nên dù biết lúc này Vera đang phải trải qua những giây phút kinh khủng nhất của cuộc đời, song điều Ashley có thể làm duy nhất lúc này là tập trung, thật tập trung!
Vera nghiến chặt răng, dồn sức hai tay giữ vững cây gậy phép trước mặt. Trước khi nắm đấm đầu tiên đập xuống, cô đã kịp thời cắm một đầu gậy xuống đất, đầu kia che trước người, thế nên lực của nắm đấm đều bị cây gậy gánh chịu, sau đó truyền tới cánh tay cô cùng với mặt đất. Nếu như không nhờ có nó thì có lẽ cô đã chết từ đời tám hoánh nào rồi!
Thế nhưng tình cảnh của Vera đang không hề tốt chút nào! Cây gậy vẫn có vẻ ổn - không rõ Gatrix đã làm gì với nó nữa, nhưng đôi tay cô thì không có cách nào chịu được áp lực lớn và liên tục đến như vậy. Nó mỏi nhừ, run bần bật mỗi khi nắm đấm của Minas lao tới.
Con quái vật này khỏe, cô thừa nhận, nhưng vấn đề khiến cô thua đứt nó trong một trận đấu lồng hẹp như thế này, không phải vì sức cô yếu, mà dường như thể lực của nó là vô hạn! Cho dù cô đã rất cố gắng, nhưng sự tập trung của một người chỉ là có giới hạn, còn con quái thú này lúc nào cũng trong trạng thái tốt nhất.
Và chuyện gì cần đến rồi cũng phải đến! Dưới một cú vụt đầy uy lực, cây gậy bắn vọt khỏi tay Vera, văng tít ra đằng xa, bỏ lại chủ nhân của nó nằm tơ hơ ra trước cái miệng khát máu của con quái vật! Không còn chiếc gậy chống đỡ, mỗi lần nắm đấm của Minas hạ xuống, là một lần máu tươi vọt lên, bám đầy nắm đấm của nó.
Sau khi giã cho Vera vài chục cú, Minas gầm lên đắc thắng. Nó nhấc cô lên, dập mạnh vào những bức tường xung quanh như thể đang chơi đùa với một món đồ chơi vậy. Không biết sau bao nhiêu cú đánh, cuối cùng nó vứt Vera đánh bẹp xuống mặt đất, tạo nên một vệt lún kéo dài cả mét.
Lúc này toàn thân Vera tràn ngập máu me bầm tím, thậm chí là cả xương gãy. Mặt cô sưng vều lên những vết xanh vết tím, cánh thì gãy lòi ra cả xương trắng. Vera cố gắng lết đi ra xa khỏi con quái thú, nhưng tất cả những gì cô có thể làm được là bỏ lại một vệt đỏ thẫm nho nhỏ.
- Không... tôi không muốn... làm ơn...
Vera vừa bò vừa khóc. Nỗi đau này vượt quá sức chịu đựng của cô! Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà Vera dường như cảm thấy toàn thân mình như vỡ tan ra vậy. Nếu cứ tiếp tục như thế này, cô sẽ chết! Cô chắc chắn sẽ chết!
- Cứu... cứu với!
Trong giây phút cận kề cái chết, Vera mới bộc lộ ra nội tâm yếu đuối mong manh của mình. Cô nào muốn phải trải qua những chuyện này! Cô chỉ muốn làm một cô gái thôn quê, sống hạnh phúc cùng bố mình, kiếm một anh chàng khỏe mạnh chăm chỉ nào đó làm chồng, rồi chăm sóc con cái.
...
- Chạy đi Vera!
Lời của cha cô vọng về, ầm ầm như những tiếc bước chân của con quái vật. Nó nhắc nhở cô về một sự thật, rằng cô không phải là người bình thường, và sẽ mãi mãi không thể! Cô là một đứa con lai, và đáng buồn hơn là, cô có dòng máu của ác quỷ chảy trong người! Cô sẽ vĩnh viễn không có cách nào chung sống hòa bình với loài người được!
Cho dù cô mai danh ẩn tích, tìm tới những vùng thôn quê hẻo lánh, thì bản năng Succubus của cô sẽ tự động trỗi dậy. Quyến rũ đàn ông, hấp thụ sinh khí của họ, đó là cách để một Succubus có thể sinh tồn!