Devon Aochi nhận ra Monika vẫn đeo bộ cung trên người, lập tức nói với em gái:
- Bảo vệ chủ mẫu giúp chị.
Rồi cô nhảy khỏi khán đài, leo lên một con ngựa cưỡi đuổi theo.
Mọi người không hiểu, Aogi nhìn chị gắt gao.
- Cô ấy sao vậy?
Khả Ni quay sang hỏi Aogi, cô ấy chỉ trả lời ngắn gọn:
- Đừng lo, chị ấy làm việc đều có lí do cả.
Monika đi cuối cùng, cô rẽ vào một rừng cây tách ra khỏi đoàn. Devon Aochi đuổi theo sau nhận ra, cũng rẽ theo hướng đó.
Thư Kỳ bỗng không thấy Monika, bèn quay lại vừa lúc thấy bạn mình rẽ vào rừng cây. Cô quay ngựa đi xem sao. Bách Tùng thấy vậy cũng lo cho vợ mà quay đầu. Hoắc Long thấy lạ liền chuyển hướng xem tình hình.
Thế là một đoàn người cưỡi ngựa băng qua một đoạn rừng cây. Monika quay lại, thấy mọi người đi sau mình bèn lo lắng. Cô rút cung bắn vào phía tán cây, rồi tiếp tục lấy một mũi tên nữa, nhưng con ngựa chạy quá nhanh làm cung lệch hướng chĩa thẳng về phía Aochi.
Aochi rút kiếm chém một phát đứt lìa mũi tên nhọn làm hai rồi đâm thẳng xuống đất. Thư Kỳ thấy không ổn, lấy đoạn dây thừng trên yên ngựa mình quăng một vòng vào đầu ngựa của Monika làm con ngựa giật mình hí lên. Monika ngay lập tức ngã lăn vài vòng trên nền cỏ.
Lôm côm bò dậy, một lưỡi kiềm dài đặt ngay trước cổ Monika. Thư Kỳ cũng nhảy xuống ngựa. Hoắc Long cùng Bách Tùng và các thân tín cũng dừng lại, lững thững ngồi trên lưng ngựa vây quanh Monika mà nhìn xuống.
- Em có âm mưu gì?
Ai cũng nhíu mày trước câu hỏi của Devon Aochi dành cho người yêu. Monika nhìn chằm chằm vào mắt đối phương.
- Chẳng có âm mưu gì cả.
- Đừng có lừa chị. Em nói đi, chị sẽ xin ông chủ giữ mạng cho em.
Monika nhìn Hoắc Long.
- Có người dụ dỗ tôi ra tay với ngài, nhưng tôi cự tuyệt. Tôi nhận ra bất thường phía rừng cây, đoán có kẻ muốn hại ngài nên đã rẽ vào.
Hoắc Long mặt lạnh tanh, nhìn sang Mạc Nguyên và Bách Tùng. Hai người hiểu ý dẫn người về phía Monika vừa bắn cung thì thấy vết máu nhưng không còn người ở đó.
Aochi vẫn giữ kiếm như vậy đợi Hoắc Long đính chính lời Monika nói.
- Vậy là cô cứu tôi? Ai dụ dỗ cô,