Về trại của mình, Devon Aochi lạnh lùng với người yêu khiến Monika không chịu nổi, bèn tới ôm lấy Aochi.
Aochi không ôm lại, hai tay buông thõng, Monika đã đẩy cô ấy vào tình huống khó xử.
- Em xin lỗi, lẽ ra em nên nói với chị.
- ....
- Em không biết họ sẽ ra tay như nào và thời điểm nào, em phát hiện bất thường chỗ rừng cây nên mới rẽ vào.
- ....
- Xin lỗi, suýt nữa em đã bắn vào chị!
Aochi thở dài, lúc này mới đưa tay ôm lại đối phương:
- Sau này đừng giấu chị điều gì nữa!
- Ừm!
Monika gật đầu lia lịa, hôn Aochi một cái nồng thắm để lấy lòng.
Devon Aochi bất lực:
- Tha cho em lần này. Không có lần sau đâu, không ai cứu nổi nếu em làm kinh động tới ông chủ. Em tự ý làm việc cũng rất nguy hiểm.
- Em biết rồi, từ đầu em không hề có ý sẽ phản bội.
Aochi nhẹ nhàng ôm Monika:
- Sống yên bình bên chị đi. Em chỉ cần đóng phim và nhảy nhót theo đúng đam mê của mình. Cô gái như em không nên dính vào những âm mưu chết chóc như vậy.
Monika mỉm cười, lại hôn người chị yêu:
- Ok, bae!
Aochi đè cô ấy xuống:
- Chả nghiêm túc gì hết!
Cứ thế hai người làm hoà trong một nốt nhạc, Monika mãn nguyện ôm Aochi trong chăn ấm nệm êm. Ngoài kia tiết trời đêm hơi se lạnh, không khí cũng cực kỳ trong lành dễ chịu.
***
Sau chuyến đi chơi thảo nguyên Mông Cổ với Hoắc Liên Bang hơn tháng, Devon Aogi gần đây trễ kinh. Cô nhớ đêm đó chồng quên mang bao nên họ hơi liều. Cô mua que thử, hai vạch đỏ chót.
Aogi ním chặt môi, từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn Hồng Vũ Hưng ngủ ngon lành mà tức.
Cô kéo chăn ra, ngồi dựa đầu giường, chân vắt chéo thở dài. Hồng Vũ Hưng vẫn ngủ, quay ra ôm chân cô, định gối đầu lên đùi vợ.
- Bỏ cái đầu anh raaaaa!
Hồng Vũ Hưng nhận ra giọng Aogi hơi cáu bẳn:
- Ok, sáng sớm ai làm em tức giận vậy!
- Còn ai, anh đó, Hồng Vũ Hưng, tên khốn kiếp nhà anh.
Aogi cầm gối đáp mạnh vào người đàn ông, Hồng Vũ Hưng dụi mắt bắt lấy gối.
- Anh làm gì sai sao? Anh đâu có làm gì đâu nhỉ!
Một cái