Hạ Nhạc Thiên không để ý đến Đường Quốc Phi, vì chính cậu cũng có chút khiếp sợ.
Bản thân cậu quả thật có sức lực lớn hơn người thường một chút, nếu không trong trò chơi Quỷ Gõ Cửa cậu cũng không dám khiêu khích kẻ cơ bắp, nhưng khi đó sức của cậu mới chỉ bất phân thắng bại với kẻ cơ bắp mà thôi.
Mà người trước mắt này biết võ, thế mà cậu lại đá một cú khiến đối phương không còn sức đánh trả.
Đương nhiên, một phần cũng là do người biết võ kia quá mức tự phụ, cho nên Hạ Nhạc Thiên mới có thể dễ dàng đánh lén gã.
Nhưng mặc kệ nguyên nhân gì, sức mạnh của cậu quả thật tăng lên, tại sao lại vậy?
Bất quá bây giờ không phải lúc rối rắm chuyện này.
Hạ Nhạc Thiên nhìn về đám người kia, tốt tính nói: "Còn ai muốn cướp bật lửa không? Tôi không ngại tặng kẻ đó một chân."
Mọi người im thin thít, thậm chí theo bản năng tránh đi ánh mắt Hạ Nhạc Thiên.
Sợ kết cục của mình sẽ thảm giống gã kia.
Bác gái trung niên sợ tới mức không dám tiếp tục năn nỉ Đường Quốc Phi, chỉ khóc lóc bi thương, "Cháu gái nhỏ của tôi, từ nay về sau cháu không được gặp bà nữa rồi."
Hạ Nhạc Thiên lại tốt bụng nhắc nhở: "Bà có thể cầu xin bọn họ lấy giúp bà bật lửa."
Bác gái trung niên đột nhiên nín khóc, lập tức quay đầu nhìn về đám người.
Bọn họ vừa nãy còn thay mình bênh vực kẻ yếu, lúc này mình thảm như vậy, đáng thương như vậy, bọn họ nhất định sẽ giúp mình.
Thanh niên tóc vàng lập tức lùi ra sau vài bước, "Đừng nhìn tôi, tôi không đi cái tiệm kia đâu."
Nơi đó quả thực là ác mộng, mặc kệ nói gì hắn cũng không muốn đi.
Huống hồ ở đó còn một con quỷ mặc đồ cưới khủng bố, đi tới chẳng phải là chịu chết sao.
Bác gái trung niên trong lòng lạnh lẽo, theo bản năng nói: "Sao cậu có thể như vậy..."
Thanh niên này lúc nãy còn thay mình nói chuyện, còn nói những người đó máu lạnh không chịu cho bật lửa, sao vừa đảo mắt, người này cũng trở nên máu lạnh rồi.
Tóc vàng có chút chột dạ, hiển nhiên cũng nhớ tới lời lẽ bênh vực kẻ yếu của hắn vừa nãy.
Nhưng chuyện này đâu có giống nhau.
Hắn không muốn chết.
Đường Quốc Phi bên cạnh lạnh lùng nói: "Không biết lúc nãy kẻ nào mắng tao máu lạnh, bây giờ đến phiên mày giúp đỡ, sao đến cái rắm cũng không dám thả rồi?"
Ánh mắt tóc vàng hơi né tránh, miệng lại không chịu nhận thua, nói: "Một mình tao sao có thể đánh thắng được con quỷ kia, nếu tao đi thì còn mạng trở về sao?"
Đường Quốc Phi cười lạnh.
Tên này chính là loại người chỉ biết nói ngoài miệng, đụng việc lại lảng đi, thả rắm cũng cụp đuôi không dám thả.
Bà ta biết tóc vàng sẽ không giúp mình, té nhào đến trước mặt một người khác, lại bị ánh mắt lạnh băng của đối phương doạ rút lui, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía người đàn ông mặc sơ mi trắng.
Nam sơ mi trắng mặt hơi đỏ lên, có chút xấu hổ.
Bác gái trung niên lập tức khóc ròng: "Chàng trai, cầu xin cậu giúp tôi, cậu chạy nhanh hơn bác đây..."
"Không được, không được." Người kia lui về sau, vẻ mặt càng thêm áy náy hoảng loạn.
Bác gái trung niên nghe vậy, khóc càng lớn tiếng: "Tôi làm sao bây giờ, tôi sẽ chết mất, cháu gái của tôi nhỏ như vậy đã mất bà."
Một cô gái trẻ mái bằng sinh lòng thương hại, đứng ra nói chuyện với nam sơ mi trắng: "Anh giúp bà ấy đi, bà ấy tuổi cao như vậy, sao có thể lấy được bật lửa."
Bác gái trung niên khóc lóc cảm ơn cô gái mái bằng: "Cảm ơn cháu gái, nếu bà có thể sống sót đi ra, nhất định báo đáp cháu."
Cô gái được cảm ơn có chút đỏ mặt, nhanh chóng nâng bác gái trung niên dậy, mặt đầy vẻ hiện lành an ủi nói: "Dì đừng khóc, anh ấy nhất định sẽ giúp chúng ta lấy bật lửa."
Nam áo sơ mi trắng vội xua tay, gấp đến nói lắp: "Không, không."
Cô gái mái bằng ngẩn ra, có chút không thể tin: "Anh không muốn đi?"
Nam áo sơ mi trắng ấp úng: "Nơi đó quá nguy hiểm."
Cô gái trẻ lần đầu tiên bị đàn ông từ chối như vậy, cảm thấy hơi mất mặt, tức giận nói: "Một người đàn ông như anh sao có thể nhìn một người già đi vào chỗ nguy hiểm như vậy?"
Bác gái trung niên nghe vậy càng ra sức khóc lóc: "Nữu Nữu của tôi, cháu tôi làm sao bây giờ."
Cô gái mái bằng nghe thế cũng đỏ hốc mắt, ăn nói khép nép năn nỉ áo sơ mi trắng: "Cầu xin anh giúp dì ấy, hơn nữa anh làm vậy không chỉ giúp dì, còn giúp cho mọi người mà.".
Nam áo sơ mi trắng còn chưa kịp nói gì, cô ta lại tiếp tục: "Đây là lần đầu tiên em cầu xin một người, anh sẽ không từ chối em chứ?"
Một người trong đó dặm mắm thêm muối: "Phải rồi, cậu nhẫn tâm nhìn tất cả chúng ta chết ở đây sao?"
Tóc vàng cũng ý thức được cái gì, lập tức cổ vũ: "Đại ca, anh đi một chuyến đi, nếu anh lấy được bật lửa, đời này tôi nhất định đối đãi với anh như anh ruột."
Chuyện Đường Quốc Phi trải qua lúc nãy, bây giờ lại tiếp tục diễn ra trên người đàn ông áo sơ mi trắng.
Mà khi đó, hắn chưa từng đứng ra giúp Đường Quốc Phi giải vây, chưa từng nói một câu.
Dù chỉ một câu.
Cho nên lúc này, đám người Hạ Nhạc Thiên cũng sẽ không giúp nam áo sơ mi trắng.
Hắn lúc này tứ cố vô thân, đỏ mặt nói: "Chỗ đó, chỗ đó có quỷ đấy, tôi đi vào sẽ chết mất."
Cô gái mái bằng càng thêm tức giận, cô đã ăn nói khép nép cầu xin cái người chướng mắt như vậy rồi, đối phương vẫn từ chối mình: "Anh thật không phải đàn ông."
Lời nói chỉ trích làm nam áo sơ mi trắng bùng nổ, hắn giận đùng đùng nói: "Tôi tốt tính không có nghĩa là tôi ngu, cô luôn miệng nói bà ấy đáng thương, vậy cô tự mình đi đi!!! Hay là cô cảm thấy mình lớn lên đẹp mắt, nên tôi cái gì cũng phải đồng ý với cô??"
Cô gái mái bằng sợ hãi lui về sau, cô không nghĩ tới người đàn ông yếu đuối này thật sự tức giận, lúc này cô mới thấy sợ hãi, giọng điệu như sắp khóc nói: "Tôi chỉ là phụ nữ, sao có sức khỏe như anh chứ?"
Nam áo sơ mi lúc này cũng không quan tâm nữa, lập tức phản bác: "Tại sao tôi phải quan tâm? Cô cũng không phải bạn gái tôi, tôi dựa vào cái gì lo cho cô?? Cô nghĩ cô là ai?"
Cô gái mái bằng mất hết mặt mũi, hơn nữa còn bị người đàn ông ngày thường mình luôn chướng mắt mắng như vậy, nhịn không được khóc lên.
Mấy tên đàn ông khác nhìn không được, sôi nổi chỉ trích nam áo sơ mi trắng.
"Sao anh lại có thể cùng phụ nữ tính toán chi li như vậy."
"Mau xin lỗi đi, một người đàn ông sao lại keo kiệt không độ lượng như vậy chứ."
Đường Quốc Phi xem mà xả giận, đứng một bên trào phúng: "Cái miệng nói hay quá, nếu đau lòng cho cô ta, vậy nhanh chóng chạy đi lấy bật lửa đi, nhiều người như vậy cùng nhau đi không tốt hơn sao."
"Cậu nói chuyện kiểu gì vậy?" Những người khác lại bắt đầu chỉ trích Đường Quốc Phi.
Nam áo sơ mi nhìn thật sâu vào mắt Đường Quốc Phi, sau một hồi mới nói: "Xin lỗi lúc nãy không đứng ra nói chuyện giúp cậu."
Đường Quốc Phi ngẩn người.
Kế tiếp hắn nói cho đám người kia: "Tôi sẽ đi lấy bật lửa."
Cô gái mái bằng lập tức ngừng khóc, dùng ánh mắt kinh hỉ nhìn nam áo sơ mi trắng, nhưng sau đó lại