(*) Tuẫn tình: chết vì tình yêu
Trong phòng không có ánh sáng, đám người Hạ Nhạc Thiên lại tiếp tục dùng đèn flash của di động quét hết một lần mới hơi hơi thả lỏng.
Trong phòng không có bất luận đồ vật gì không nên có.
Đám người bắt đầu tìm manh mối, Hạ Nhạc Thiên chú ý gia cụ phòng này so với phòng khác ít hơn một chút, ngay cả bàn trang điểm cũng không có, chỉ có một cái gương đồng cũ nát đặt trên bàn.
Giống như phòng ngủ của người ở.
Nhưng lạ ở chỗ, trang sức trong hộp thoạt nhìn giá trị xa xỉ, vàng bạc châu báu đều có, tùy rằng không quá nhiều.
Quần áo trong tủ càng xác định suy đoán của Hạ Nhạc Thiên, chỉ hai ba bộ, mỗi cái đều là chất liệu cotton, kiểu dáng nói rõ thân phận của chủ nhân chúng, là nha hoàn trong cổ trạch này.
Nếu cậu nhớ không lầm, phòng phía đông là do con vợ cả ở, con thứ ở phòng phía tây, người hầu ở đảo toạ phòng.
(*) Ảnh Tứ hợp viện
"A? Lão tam mau tới đây." Đường Quốc Phi đột nhiên lên tiếng.
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng đóng lại tủ quần áo, quét mắt nhìn đồ vật Đường Quốc Phi đưa tới, là một quyển nhật ký có bao da bên ngoài, giấy đã có chút ố vàng, không biết đã tồn tại bao lâu.
Đường Quốc Phi giải thích nói: "Tớ tìm được dưới giường, giấu rất khó thấy."
Hạ Nhạc Thiên hơi nhíu mày, cố tình giấu một quyển nhật ký?
Cậu bảo Đường Quốc Phi chiếu đèn điện thoại vào sổ nhật ký, sau đó cẩn thận mở ra trang đầu tiên, hàng chữ phía trên có chút méo mó nghệch ngoạc, mỗi một chữ đều dùng sức rất lớn.
Bút tích non nớt như đứa trẻ vài tuổi.
*
-- Ngày 3 tháng 5 năm 35 Dân quốc.
Hôm nay là sinh nhật mình, được đại thiếu gia tặng một cái vòng tay.
Đại thiếu gia sẽ cưới mình.
*
Hạ Nhạc Thiên tiếp tục lật trang sau.
*
- - Ngày 8 tháng 6 năm 36 Dân quốc.
Mình tự tay làm hỉ phục cho đại thiếu gia và mình, hỉ phục màu đỏ thật sự rất đẹp, đại thiếu gia nói nhất định sẽ cưới mình, huynh ấy còn nói lúc đó sẽ mời thật nhiều người tới tham gia hôn lễ của chúng ta.
Mình rất vui.
*
*
-- Ngày 12 tháng 7 năm 36 Dân quốc.
Mình không thể gả cho thiếu gia, lão gia bảo huynh ấy cưới Trương tiểu thư.
Nhưng không sao.
Mình cùng đại thiếu gia đã ước hẹn cùng nhau tuẫn tình, đời đời kiếp kiếp không chia lìa.
Sau khi chết, chúng ta sẽ thành thân, trở thành một đôi quỷ phu thê.
Không ai có thể chia rẽ chúng ta.
*
Hạ Nhạc Thiên lật vài tờ, cơ bản đã hiểu được mọi chuyện xảy ra.
Nha hoàn này tên Cao Tiểu Oản, cũng chính là Quỷ Tân Nương kia, nàng cùng một người tên Hứa Thư Dương yêu nhau, nhưng vì thân phận chênh lệch mà bị lão gia gậy đánh uyên ương, cho nên ước định cùng nhau tuẫn tình để làm đôi quỷ phu thê.
Thế nên chấp niệm của Quỷ Tân Nương rất có thể là cùng đại thiếu gia cử hành hôn lễ.
Nhưng kỳ quái là, nếu Quỷ Tân Nương là sau khi chết biến thành, vậy đại thiếu gia đâu rồi?
Lúc này Hạ Nhạc Thiên cũng hiểu vì sao Quỷ Tân Lang kia lại muốn nằm trong quan tài.
Vì rất có thể người kia cũng xem qua sổ nhật ký này, nên mới muốn giả mạo Quỷ Tân Lang, giúp Quỷ Tân Nương hoàn thành xong hôn lễ, tìm được đường sống.
Nhưng nếu làm vậy thực sự có tác dụng, vậy Quỷ Tân Lang trước đó vì sao chết?
Hạ Nhạc Thiên sắc mặt ngưng trọng khép lại sổ nhật ký, lúc này còn hơn mười phút là đến 12 giờ đêm, cậu mang đám người Đường Quốc Phi rời khỏi phòng phía đông, chuẩn bị rời khỏi cổ trạch.
Nhưng lúc Hạ Nhạc Thiên đến sân chính, trong đầu không tự giác nghĩ đến Quỷ Tân Lang kia, bước chân khựng lại, cậu nói với mọi người: "Các cậu thủ sẵn ở đây, nếu Quỷ Tân Nương trở lại thì nhanh chóng thông báo cho tớ."
"Cậu định đi đâu?" Đường Quốc Phi lo lắng hỏi.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Tớ muốn tìm Quỷ Tân Lang xác nhận một chuyện, chuyện này rất quan trọng, liên quan đến việc chúng ta có sống sót được hay không."
Đường Quốc Phi cũng không thể lập tức nói lời khuyên ngăn, hắn quay đầu nhìn ba người Trương Kiều Minh: "Các cậu trốn ở đây xem động tĩnh giúp bọn tớ, tớ cùng lão tam đi vào."
Trương Kiều Minh gật đầu, nhanh chóng cùng hai người bạn khác tìm chỗ ẩn núp.
*
Quỷ Tân Lang vẫn nằm trong quan tài, cẩn thận cosplay một khối thi thể.
Hạ Nhạc Thiên gõ gõ quan tài: "Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"
Quỷ Tân Lang không nhúc nhích.
Hạ Nhạc Thiên cười hiền: "Tôi thấy mặt anh vẫn không sưng lắm, có muốn tôi..."
Người trong quan tài bỗng chốc mở mắt ra, ngồi dậy, vẻ mặt rất phức tạp: "Chậc, muốn hỏi cái chi?"
Hạ Nhạc Thiên cũng không doạ hắn nữa, "Quỷ Tân Lang trước kia vì sao bị Quỷ Tân Nương giết chết?"
Theo lý mà nói, biện pháp giả mạo Quỷ Tân Lang chính là hạ sách, nhưng người này biết rõ giả mạo Quỷ Tân Lang sẽ bị Quỷ Tân Nương giết chết, mà vẫn chọn biện pháp này.
Chắc chắn có nguyên do mà Hạ Nhạc Thiên không biết.
Quỷ Tân Lang nghiêm túc nhìn Hạ Nhạc Thiên, sau đó nói: "Quỷ Tân Lang trước đó dùng thân thiện người sống để bái đường cùng Quỷ Tân Nương, nên tôi nghĩ đây là nguyên nhân hắn bị giết chết."
Hạ Nhạc Thiên trầm ngâm suy nghĩ.
"Vậy anh có kế hoạch gì? Anh phải biết, nếu biện pháp của anh là sai..." Hạ Nhạc Thiên không lạc quan lắm nhìn Quỷ Tân Lang.
Quỷ Tân Lang lại nằm xuống: "Tôi có biện pháp đối phó nàng."
Đối phương hình như còn rất chắc chắn.
Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc nhìn Quỷ Tân Lang, càng khẳng định thêm thân phận của hắn.
Người này rất có khả năng cũng là người chơi của Trò Chơi Tử Vong.
"Vậy chúc anh thành công." Hạ Nhạc Thiên liếc mắt ra hiệu cần phải đi cho Đường Quốc Phi, người sau hiểu ý gật đầu.
Trước khi rời đi, khoé mắt cậu hiện lên một mảnh màu đỏ, là khăn voan đỏ của Quỷ Tân Nương.
Mà lúc này.
Xung quanh nhà dần dần xuất hiện sương trắng.
Không lẽ Quỷ Tân Nương sắp về tới quỷ trạch?
Hạ Nhạc Thiên biến sắc, vội tụ lại cùng đám người Trương Kiều Minh, "Nhanh chạy khỏi đây."
Mọi người hốt hoảng theo chân cậu rời đi.
Nhưng khi bọn họ vừa định bước ra khỏi ngưỡng cửa quỷ trạch, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng kèn Xô-na và âm thanh khua chiêng gõ trống.
Sương trắng nồng đậm bao vây bốn phía, phía xa hiện lên màu đỏ của kiệu hoa, lắc lư đến gần.
Lông tơ Hạ Nhạc Thiên dựng thẳng, lập tức lùi vào trong quỷ trạch.
Đường Quốc Phi chân mềm nhũn: "Lão tam, chúng ta phải chết ở đây sao?"
Tuy hắn không thông minh, nhưng cũng đoán được lúc 12 giờ đêm Quỷ Tân Nương sẽ đại khai sát giới.
Hiện giờ bọn họ không thể ra khỏi cổng, chỉ cần Quỷ Tân Nương tiến vào, lúc đó nhất định phát hiện ra bọn họ.
Hạ Nhạc Thiên đặt ngón tay lên môi ra hiệu mọi người im lặng, không để bọn họ phát ra âm thanh gì, ai biết được những con quỷ kia thính giác có nhạy bén không.
Sau đó đám người lập tức tìm chỗ trốn, thở cũng không dám thở mạnh.
Bọn họ còn muốn trốn sâu một chút, nhưng không còn thời gian nữa.
Quỷ Tân Nương đã đến cửa, kiệu hoa chạm đất, trên mặt Quỷ Tân Nương treo nụ cười mỉm, bước đi như lướt trên đất vào quỷ trạch, Người Giấy cũng đồng dạng tươi cười giả tạo, nhảy nhót vòng quanh Quỷ Tân Nương, tạo