Ai cũng không ngờ Trần Khả Mạn là quỷ!
Hứa Xuyên vừa chạy vừa thở dốc nói: "Cô ta lừa gạt tất cả mọi người."
Trần Đỉnh nói: "Tôi đã nói rồi, Trần Khả Mạn cũng không biết mình là quỷ, hơn nữa chúng ta không biết khi nào cô ta sẽ đuổi theo."
Bùi Anh cắn răng đỡ vết thương chạy, hy vọng không liên lụy đến Trần Đỉnh và Hứa Xuyên, lúc này nàng vẫn không quên tự hỏi đường sống rốt cuộc là gì.
"Trần Đỉnh, anh nói xem có phải đường sống ở cổng vào công viên hay không? Cái lồng không khí kia rất có thể là vì thu hút lực chú ý của chúng ta." Bùi Anh chần chừ nói.
Trần Đỉnh ngẩn người, nói: "Không loại trừ khả năng này." Hắn nói xong lại nhịn không được nhìn ra sau, âm thanh mang theo một chút bất an: "Nhưng anh không biết chúng ta có thể chạy tới đó kịp không."
Bùi Anh mấp máy miệng, kiên quyết nhìn hắn, "Hai người đi đi, không cần lo cho em đâu."
Hứa Xuyên vội vàng nhìn về phía Bùi Anh, sau đó lại nhìn qua Trần Đỉnh, hốt hoảng nói: "Cô đừng ngớ ngẩn, Trần Khả Mạn sẽ giết chết cô."
Hứa Xuyên vẫn luôn có hảo cảm với Bùi Anh, lúc hắn không ngừng tìm đường chết, chỉ có Bùi Anh không ác ngôn mắng chửi hắn, có đôi khi còn ra mặt giải vây.
Quan trọng nhất là, hắn sợ Trần Đỉnh sẽ không đồng ý với Bùi Anh, hắn là một tân nhân, hơn nữa còn là loại tâm nhân không đầu óc, không thể sống nổi trong trò chơi đáng sợ này.
Hắn cần phải đi theo người chơi lâu năm mới được.
Cho nên dù Bùi Anh đang bị thương sẽ liên lụy mình và Trần Đỉnh, nhưng Hứa Xuyên vẫn không muốn chạy một mình, bài học lần trước đã in quá sâu vào đầu hắn.
Thái độ và phản ứng của Trần Đỉnh không khác gì Hứa Xuyên suy đoán, sau khi nghe được Bùi Anh nói ra lời này, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, nói: "Muốn chạy thì chúng ta cùng nhau chạy, anh tuyệt đối sẽ không bỏ em lại."
Nước mắt Bùi Anh đảo quanh hốc mắt, nàng cũng không biết vì sao mình lại khóc, là vì biết mình sắp chết, hay bởi vì những lời này của Trần Đỉnh mà rơi nước mắt.
Nàng đột nhiên cảm thấy tử vong cũng không đáng sợ như tưởng tượng, nhưng trong lòng so với lúc trước càng thêm khổ sở.
Nếu như, nàng và Trần Đỉnh không bị cuốn vào trò chơi này thì tốt rồi.
Tuy nàng chỉ mới trải qua vài trò chơi, nhưng đã thấy nhiều lòng người hiểm ác, xác suất tử vong của nàng càng lúc càng cao, nhưng vẫn luôn giữ lấy chút thiện lương cuối cùng, thử giúp đỡ một ít tân nhân trong khả năng của mình.
Nếu thế giới này thật sự có thần linh.
Vậy xin ngài hãy thương tình nàng làm nhiều chuyện tốt như vậy, để Trần Đỉnh sống sót thật tốt đi, cho dù nàng chết cũng không sao.
Chỉ cần Trần Đỉnh có thể sống sót.
Nước mắt Bùi Anh bị gió cuốn bay đi, theo bước chạy của nàng mà biến mất vô tung vô ảnh.
Thích Lệ Phi chợt ngẩng đầu, ánh mắt thâm sâu như xuyên thấu qua khoảng không gian, nhìn vào cái gì đó, Hạ Nhạc Thiên đang tìm kiếm đồ vật thấy vậy thì khẩn trương hỏi: "Sao vậy?"
Thích Lệ Phi thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Không có gì."
Hạ Nhạc Thiên ồ một tiếng, lại tiếp tục tìm tòi manh mối, nhưng vẫn không tìm ra cái gì có ích, ánh mắt cậu lại rơi xuống máy tính trên bàn, khẽ suy tư.
Đường sống có liên quan đến trang web kia sao?
*****
Trần Đỉnh vừa chạy vừa nói với Hứa Xuyên: "Cậu đỡ Bùi Anh, để tôi nhìn lại bản đồ công viên trò chơi."
Hứa Xuyên vội vàng nâng Bùi Anh, "Vậy anh mau xem đi."
Trần Đỉnh nhanh chóng quét mắt qua bản đồ, nhớ đại khái vị trí các hạng mục trò chơi ở gần đây, cuối cùng nói: "Không ổn rồi, dựa theo theo tốc độ này của chúng ta, cần hơn hai mươi phút mới có thể đến chỗ cổng vào."
Hứa Xuyên nghe Trần Đỉnh nói thì suýt chút nữa lảo đảo vấp ngã, vội vàng ổn định cơ thể đỡ lấy Bùi Anh, sốt ruột hô: "Sao lại lâu như vậy?"
Thể chất Trần Đỉnh vốn dĩ không tốt, không thể chịu được vận động kịch liệt trong thời gian dài, càng miễn bàn còn có Bùi Anh đang bị thương kéo chân sau, Hứa Xuyên đột nhiên cảm thấy tử thần đang cười tủm tỉm vẫy tay ở phía trước.
Bùi Anh áy náy tự trách, "Nếu không phải tại em liên lụy......"
"Bùi Anh, mặc kệ ra sao chúng ta cũng phải kiên trì, không đến phút cuối quyết không buông tay." Trần Đỉnh thở phì phò kiên định nói.
Bùi Anh không ngừng chảy nước mắt, liều mạng gật đầu.
Ba người chạy không bao lâu thì thể lực bắt đầu chạm đáy, mà lúc này Hứa Xuyên quay đầu nhìn phía sau, lập tức hoảng sợ hô lớn: "Trần Khả Mạn đuổi theo!"
Trần Đỉnh cùng Bùi Anh sợ hãi quay đầu, váy trên người Trần Khả Mạn đã nhuộm đỏ máu của Vương Thu Lệ, miệng há to đến độ không thể tưởng tượng nổi, con ngươi lồi lên nhìn chằm chằm ba người, vừa đuổi theo vừa rít gào thê lương: "Các ngươi đừng hòng trốn thoát!"
Hứa Xuyên thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, Bùi Anh vội vàng nắm chặt tay hắn: "Hứa Xuyên!"
Hứa Xuyên cắn răng liều mạng chạy, ba người lại lập tức kéo rộng khoảng cách với Trần Khả Mạn, Trần Đỉnh đè nén sợ hãi liên tục quay đầu nhìn Trần Khả Mạn, sau đó nhanh chóng nói cho hai người: "Giữ nguyên tốc độ, tuyệt đối không thể chậm lại, tuy Trần Khả Mạn đã biến thành quỷ, nhưng tốc độ của cô ta cũng không nhanh hơn."
Bùi Anh nói: "Nói cách khác, chúng ta vẫn còn hy vọng sống."
Hiển nhiên, vì duy trì thế cân bằng nên trò chơi sẽ hạn chế tốc độ của Trần Khả Mạn, làm cô ta dù đã biến thành quỷ thì thể lực cũng không quá khác biệt với người chơi nữ.
Nhưng mà!
Lệ quỷ là không biết mỏi mệt, nó sẽ luôn duy trì tốc độ này đuổi theo người chơi, thẳng đến khi người chơi vì không ngừng chạy trốn mà mệt mỏi giảm tốc độ xuống, cuối cùng vẫn bị Trần Khả Mạn đuổi kịp rồi giết chết.
Trần Đỉnh rất nhanh ý thức được điểm này, sợ hãi tong lòng không ngừng dâng lên.
Mẹ nó, đường sống rốt cuộc là cái gì.
Hứa Xuyên liên lục nhìn ra sau, cuối cùng hoảng sợ phát hiện Trần Khả Mạn cách bọn họ