Ba người rất nhanh chạy tới nơi bán vé trò chơi bánh xe quay, người bán vé không khác gì những người bọn họ gặp lúc trước, biểu tình cứng đờ như một khối thi thể đã chết thật lâu, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm ba người Trần Đỉnh, "Muốn chơi bánh xe quay sao?"
Trần Đỉnh vội nói: "Phải, mau cho tôi ba vé."
Người bán vé lập tức xé ba tấm vé xuống đưa cho Trần Đỉnh, chỉ vào lồng treo đủ màu sắc phía sau, nói: "Đây là bánh xe tình yêu, tương truyền rằng khi hai người ngồi bánh xe quay đến vị trí cao nhất, sẽ xuất hiện niềm vui bất ngờ."
Trần Đỉnh nghe được lời này, trong lòng bỗng chốc trầm xuống, hắn nhìn gương mặt tái nhợt của Bùi Anh, cùng với Hứa Xuyên đang thở hổn hển, cắn răng cầm ba tấm vé, nhìn Hứa Xuyên nói: "Mau, đỡ Bùi Anh, chúng ta vào trong."
Chờ ba người đi vào khoang hành khách ở sát mặt đất, sau đó nhanh chóng ấn nút đóng cửa lại, Trần Đỉnh vỗ cửa kính, sốt ruột nói với người bán vé: "Nhanh khởi động bánh xe quay, mau lên --!"
Lúc này Trần Khả Mạn đã đuổi tới, lập tức chạy thẳng đến chỗ ba người, thê lương hô: "Một người cũng đừng hòng thoát!"
Bánh xe quay đã khởi động, lồng treo của ba người bắt đầu chạy lên cao, càng ngày càng cao, chờ đến khi Trần Khả Mạn đuổi tới thì đã không còn kịp, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn khoang hành khách dần dần lên cao, biểu tình vặn vẹo đến nhìn không ra ngũ quan.
Hứa Xuyên sợ tới mức ngồi bệt xuống, kinh hồn tán đảm nói: "Suýt, suýt nữa thì, ông đây đã chết trong tay Trần Khả Mạn."
Nhưng Bùi Anh lại càng tuyệt vọng nhìn Trần Đỉnh, nàng chủ động cầm tay Trần Đỉnh, vô số cảm xúc mãnh liệt trong lòng, cuối cùng chỉ có thể gắt gao nắm chặt tay Trần Đỉnh, một câu cũng nói không nên lời.
Trần Đỉnh tựa hồ xem hiểu vẻ mặt của Bùi Anh, cũng đan năm ngón tay vào nhau.
Ai cũng không nói gì.
Hứa Xuyên thở hổn hển một lúc lâu mới đỡ hơn, quay đầu thấy Trần Đỉnh cùng Bùi Anh tay trong tay, hận không thể dính vào nhau không bao giờ tách ra, hắn giật giật khoé miệng: "Lúc này mà hai người còn tâm trạng ve vãn nhau sao, mau mau nghĩ cách làm sao chạy thoát đi."
Dứt lời, Hứa Xuyên lại nhanh chóng đứng lên ngó xuống cửa kính, bóng dáng Trần Khả Mạn càng ngày càng nhỏ, nhưng Hứa Xuyên vẫn có thể cảm giác Trần Khả Mạn đang nhìn chằm chằm mình, sau lưng lập tức tê rần, vội vàng ngồi xuống, không dám thò đầu nhìn ra ngoài nữa.
Bánh xe quay thong thả chuyển động, Bùi Anh lại hy vọng giờ khắc này có thể dừng lại vĩnh viễn, hoặc là bánh xe quay có thể quay chậm lại, không cần lên tới chỗ cao nhất nhanh như vậy.
Trần Đỉnh nhìn sườn mặt Bùi Anh, trong lòng rất không cam tâm, hắn tuyệt đối không muốn nhìn Bùi Anh chết, dù hai người có thể chết cùng một chỗ.
"Bùi Anh, nghe anh nói, chúng ta vẫn còn cơ hội."
Bùi Anh khẽ ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng, "Em cũng hy vọng có thể sống sót, nhưng chúng ta......"
Nàng khựng lại, cũng không đành lòng nói tiếp.
Trần Đỉnh nói: "Vẫn còn cơ hội, Vương Tiểu Minh và Thích tiên sinh nhất định có thể tìm ra đường sống, bây giờ chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra cơ hội giết người của bánh xe quay, cố gắng hết sức kéo dài thời gian đến khi đường sống xuất hiện mới thôi."
Bùi Anh không muốn đả kích mong đợi cuối cùng của Trần Đỉnh, gật đầu nói: "Được, chúng ta nhất định có thể sống sót."
Hứa Xuyên ở bên cạnh nghe cái hiểu cái không, nhưng trực giác khiến hắn cảm thấy bất an, vội vàng thò tới gần giữ tay Trần Đỉnh, hoảng loạn nói: "Hai người có ý gì?!!"
Trần Đỉnh nói: "Muốn sống sót thì thành thật câm miệng ngồi ở chỗ đó."
Hứa Xuyên nghe vậy thì càng sợ hãi, trong lòng nảy sinh càng nhiều nghi vấn, nhưng nghĩ đến lời nói của Trần Đỉnh, nên dù trong lòng sợ hãi cũng chỉ có thể ngậm miệng.
Trần Đỉnh quay đầu nhìn Bùi Anh, nói: "Những lời vừa nãy người bán vé nói, rất có thể liên quan đến đường sống của bánh xe quay."
Bùi Anh gật đầu, cũng vắt hết óc tự hỏi, "Người yêu, bánh xe quay....!Có truyền thuyết kể rằng chỉ cần hai người yêu nhau ngồi bánh xe quay lên đến chỗ cao nhất, thời điểm đó hôn môi hoặc là nắm tay, thì tình yêu sẽ vĩnh hằng cả đời."
Trần Đỉnh cũng trầm tư, "Nói cách khác cơ hội giết người của lệ quỷ rất có thể liên quan đến thân phận tình nhân này."
Bùi Anh nói: "Vậy lát nữa ba người chúng ta tách ra ngồi, như vậy mỗi người đều độc thân.
"
Lúc này Hứa Xuyên mới nghe hiểu hai người nói gì, lập tức sợ hãi trốn vào một góc, nhủ thầm nếu may mắn vượt qua nguy hiểm lần này, chờ sau khi rời khỏi trò chơi hắn nhất định đem tất cả tiền tiết kiệm quyên góp hết.
Trần Đỉnh nói: "Thời gian quá ngắn, hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể đánh cược một phen."
Bùi Anh ừ một tiếng.
Khoang hành khách của ba người nơi chậm rãi chuyển động đến đỉnh điểm, bọn họ theo bản năng ngừng thở hô, tinh thần căng chặt quan sát mỗi một chỗ trong khoang hành khách.
"Ông trời phù hộ, phù hộ tôi sống sót." Hứa Xuyên chịu không nổi loại sợ hãi không biết đến từ đâu này, nhắm mắt lại nhỏ giọng lẩm bẩm.
Phảng phất chỉ có như vậy, mới có thể giúp hắn vơi bớt sợ hãi.
Trần Đỉnh và Bùi Anh cũng căng da đầu nhìn bánh xe quay tiếp tục chuyển động, lướt qua chỗ ca nhất rồi đi xuống, chuyện gì cũng không xảy ra.
Ba người quay sang nhìn nhau, đều không dám tin tưởng, chẳng lẽ bọn họ đánh bậy đánh bạ tìm đúng đường sống rồi sao?
Trần Đỉnh chợt đứng dậy nhìn xuống Trần Khả Mạn, cô ta vẫn ngửa đầu nhìn chằm chằm khoang hành khách của người chơi, miệng há to chiếm gần nửa gương mặt, đang chờ đợi người chơi xuống đất thì lập tức có một bữa ăn ngon.
Trần Đỉnh nói: "Tôi hiểu rồi, từ sau khi Trần Khả Mạn biến thành quỷ, tất cả trò chơi đều không còn che giấu sát khí nữa, bởi vì, nguy hiểm chúng ta cần phải đối mặt chỉ có một, chính là trốn tránh Trần Khả Mạn!"
Trần Khả Mạn không giống những hạng mục trò chơi giết người khác, bị hạn chế trong một phạm vi nhất định không thể rời đi, nhưng Trần Khả Mạn thì khác, chỉ cần người chơi không tìm được đường sống thoát khỏi công viên trò chơi này, vậy thì vĩnh viễn đều bị Trần Khả Mạn tập kích.
Đây mới là cơ hội giết người đáng sợ nhất.
Nếu biết Trần Khả Mạn là quỷ sớm hơn, mọi chuyện đã không ra nông nổi này.
Bùi Anh nắm lấy tay Trần Đỉnh, "Chuyện này không phải lỗi của anh, ai cũng không ngờ Trần Khả Mạn lại là quỷ."
Hứa Xuyên thấy khoang hành khách chậm rãi hạ xuống, nỗi sợ hãi từ Trần Khả Mạn lại ập đến, nhất là chuyện Vương Thu Lệ đã bị Trần Khả Mạn ăn tươi nuốt sống!
Mà kế tiếp, hắn cũng sắp chịu đựng kết cục thê thảm giống như Vương Thu Lệ.
Làm sao bây giờ...!
Làm sao bây giờ!
Chờ bánh xe quay dừng lại, Trần Khả Mạn sẽ trực tiếp từ cửa xông vào, lúc đó tất cả mọi người như ba ba trong rọ, đều không thể chạy trốn, trừ khi -- trừ khi nhảy cửa sổ.
Hứa Xuyên bắt đầu thử va chạm cửa kính phía sau, nhưng hắn đập đến mức cả người đau đớn thì mặt kính vẫn kiên cố không nhúc nhích, một vết nứt cũng không có.
"Xong rồi, chúng ta thật sự sẽ chết." Hứa Xuyên tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, linh hồn nhỏ bé cũng sắp bị hút đi.
Trần Đỉnh cùng Bùi Anh vẫn ổn hơn một chút, hai người nắm chặt tay, đối mặt với tử vong sắp đến