Bộ dáng cô gái mái bằng coi như thanh tú, lúc bất lực khóc lên cũng có thể làm đàn ông bình thường dâng lên ý muốn bảo hộ.
Hơn nữa hai chân cô vặn vẹo thành ra như vậy, khác xa hình tượng ban đầu, dù Đường Quốc Phi vẫn còn phản cảm hành vi lúc trước của cô ta, nhưng xuất phát từ bản năng đàn ông, nhịn không được đồng tình quan tâm đối phương.
Lực chú ý của Hạ Nhạc Thiên bị thi thể cách đó không xa thu hút.
Cậu qua nhìn, phát hiện đây chính là Quỷ Tân Lang, một người chơi của Trò Chơi Tử Vong.
Hạ Nhạc Thiên ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát thi thể.
Thoạt nhìn là chết do ngực bị xuyên qua, cách đó không xa hình như là một khối thịt be bét, bị bóp nát rơi vãi đầy đất.
Ngoài ra, trên người còn rất nhiều vết cào kín mít, có chỗ còn bị cào đi khối thịt to.
Cái này làm Hạ Nhạc Thiên nghĩ tới món măng xào thịt.
Cậu nhịn không được cảm thấy hơi ghê tởm, quyết định từ nay không bao giờ ăn món này nữa.
Nhìn nhìn, Hạ Nhạc Thiên đột nhiên nhớ đến cái gì đó, tìm trong túi thi thể một cái điện thoại,sau đó mở khoá màn hình.
Sau đó, Hạ Nhạc Thiên nhíu mày kỳ quái.
Trong điện thoại không có app Trò Chơi Tử Vong.
Nhưng cậu đã thấy đối phương sử dụng bùa chú, nhìn rất giống đạo cụ trong Thương Thành Tử Vong.
Là thế nào nhỉ?
Không lẽ vì người chơi đã chết, nên app Trò Chơi Tử Vong tự động tháo gỡ?
Khả năng này rất cao.
Cậu vẫn còn nhớ lúc đăng kí nick name, trò chơi từng nhắc nhở qua ID trói định cùng người chơi, khi người chơi tử vong, ID cũng sẽ bị xoá bỏ.
Nhưng so với chuyện này, cậu càng chú ý đến một chuyện.
***
Lúc này, cảm xúc của cô gái mái bằng không còn kịch liệt như vừa rồi, cô cầu xin Đường Quốc Phi mang cô theo.
Đường Quốc Phi hơi do dự, theo bản năng nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, giống như đợi Hạ Nhạc Thiên quyết định.
Cô gái cũng nhìn qua Hạ Nhạc Thiên, khổ sở nói: "Chân tôi bị người khác cố tình đánh gãy, các anh không cứu tôi, tôi sẽ chết ở đây mất thôi."
Nói đến đây, cô khóc càng thương tâm.
Đường Quốc Phi không đáp lời.
Cô thấy Đường Quốc Phi không nói lời nào, nghĩ rằng hắn còn tức giận chuyện lúc trước, vừa khóc vừa xin lỗi: "Thật xin lỗi, lúc ấy tôi cũng không cố ý chống lại các anh, tôi chỉ muốn giúp bà ấy thôi, bà ấy đáng thương quá."
Cô đùn đẩy sai lầm lên đầu người khác.
Đường Quốc Phi ngẩn người, tùy ý hỏi: "Nếu đáng thương, sao lúc đó cô không dừng lại chờ bà ấy?"
Nữ mái bằng: "...."
Nửa ngày sau, cô mới bi thương nói: "Tôi chỉ là một cô gái trói gà không chặt, ngay cả bảo vệ mình còn khó, sao có thể cứu bà ấy, hơn nữa sức tôi nhỏ, vốn không đỡ được bà ấy chạy."
Đường Quốc Phi lại im lặng, trong lòng hơi thở dài.
Hắn cũng không phải ngu ngốc.
Kỳ thật, việc lựa chọn bảo vệ mình mà từ bỏ người khác, không có gì đáng trách.
Đây là bản tính con người.
Nhưng không thể nói một đường làm một nẻo, khác gì người hai mặt.
Dấu chân trên người bác gái trung niên rất có thể là của cô gái đang khóc thút thít này, nghĩ vậy, trong lòng Đường Quốc Phi càng phức tạp.
Nữ mái bằng thấy Đường Quốc Phi lại trầm mặc, vô cùng thấp thỏm lo lắng đối phương sẽ không mang cô theo.
Hiện giờ bộ dạng cô như vậy, bị vứt ở đây chỉ còn đường chết.
Nghĩ vậy, cô càng thêm hoảng loạn.
Hạ Nhạc Thiên đi tới, hỏi nữ mái bằng: "Cô biết người đó chết thế nào không?"
Cậu chỉ thi thể Quỷ Tân Lang.
Nữ mái bằng nhìn qua, vẻ mặt hốt hoảng: "Biết, biết."
Vì muốn có hảo cảm của hai người, nữ mái bằng vô cùng phối hợp nói: "Hắn ta...bị Quỷ Tân Nương giết chết, tôi tận mắt thấy nàng đem trái tim đối phương móc ra."
Hạ Nhạc Thiên híp mắt, chú ý tới ngón tay nữ mái bằng dính tơ máu.
Cậu lại hỏi: "Hỉ phục trên người hắn đâu?"
Nữ mái bằng nói: "Tôi, tôi không biết, sau khi Quỷ Tân Nương biến mất, bộ hỉ phục đỏ cũng, cũng biến mất theo."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Một câu cuối cùng, sao cô lại hận hắn như vậy?"
Nữ mái bằng kinh sợ nhìn Hạ Nhạc Thiên, giống như giật mình vì sao cậu biết chuyện này.
Nhưng lúc này gương mặt Hạ Nhạc Thiên không chút cảm xúc, làm nữ mái bằng bất an run lên: "Vì...vì hắn đem tôi ra chết thay."
Nói tới đây, đáy mắt cô gái tràn ngập căm hận.
Cô đem chuyện vừa trải qua nói cho Hạ Nhạc Thiên, cuối cùng còn vỗ ngực sợ hãi: "Suýt chút nữa tôi nghĩ mình sẽ chết trong tay nàng, không ngờ nàng lại tha cho tôi."
"Nàng không phải tha cho cô." Hạ Nhạc Thiên phủ định lời nữ mái bằng: "Có lẽ một ngày nàng chỉ giết được một người, nhưng giữa cô và hắn, Quỷ Tân Nương chọn giết hắn."
Dù sao chấp niệm của Quỷ Tân Nương chính là tân lang của nàng.
Vậy mới nói, nữ mái bằng coi như khá may mắn.
Cô gái sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: "Vậy...!Ngày mai nàng sẽ tới tìm giết tôi sao?"
Hạ Nhạc Thiên không trả lời câu này, chỉ nói: "Chúng tôi muốn quay lại quỷ trạch, Quỷ Tân Nương có lẽ đang ở đó, cô muốn đi cùng hay ở lại đây."
Nữ mái bằng trừng to mắt: "Các anh không sợ bị Quỷ Tân Nương giết..." Đột nhiên cô ngậm miệng, nhớ tới Quỷ Tân Nương một ngày chỉ có thể giết một người.
Nói cách khác, lúc này quay về quỷ trạch không có nguy hiểm gì.
Sau một lúc, cô gái cúi đầu, có chút không cam lòng: "Tôi còn lựa chọn nào khác sao?"
Theo hai người, có lẽ sẽ chết, dù sao cũng gặp Quỷ Tân Nương.
Nhưng so với nỗi sợ nữ quỷ, cô càng không chịu nổi một mình nằm ở đây, cảm giác khủng hoảng và sợ hãi cực độ này, làm cô như chim sợ cành cong, lúc nào cũng dễ dàng phát điên.
Sau đó, Đường Quốc Phi cõng nữ mái bằng, ba người cùng nhau trở lại quỷ trạch.
Có lẽ là cố kỵ nữ mái bằng, nên Đường Quốc Phi cũng không hỏi Hạ Nhạc Thiên vì sao phải quay lại.
Dọc đường đi không ai nói chuyện.
Trở lại quỷ trạch, đèn lồng trắng vẫn treo cao như cũ, theo gió đung đưa.
Đường Quốc Phi nuốt nước miếng, nhìn Hạ Nhạc Thiên: "Lão tam, chúng ta thật sự phải vào sao?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Không phải chúng ta, chỉ có tớ và cậu."
Nữ mái bằng chợt siết chặt tay, sợ hãi nói: "Không, các anh đừng bỏ lai tôi..."
Hạ Nhạc Thiên nói: "Chờ