Ở Quỷ Giới, nguy hiểm nhất không phải Quỷ Tân Nương, mà là Người Giấy.
Bởi vì nó giết người không có hạn chế.
Còn Quỷ Tân Nương, chỉ cần không cười với nàng, hoàn toàn có thể loại bỏ nguy hiểm.
Nếu không phải biết ở Quỷ Giới quá lâu sẽ bị Quỷ Giới đồng hoá, Hạ Nhạc Thiên sẽ không nóng vội tìm cách đối phó Quỷ Tân Nương.
Suy nghĩ đó vừa lướt qua, Hạ Nhạc Thiên bèn thử nghiệm.
Cậu nghiêm túc cầm một Người Giấy xé ra hai bên.
Roẹt —
Người Giấy đã từng cứng rắn như sắt, lúc này bị xé toạc.
Đường Quốc Phi giật mình thốt lên: "Đây...đây?"
Trong ấn tượng của hắn, không gì có thể phá hủy Người Giấy, trừ bật lửa.
Thế mà bây giờ...!
Hạ Nhạc Thiên vô cùng bình tĩnh, cậu đoán đúng rồi.
Lúc Quỷ Tân Nương cởi bỏ hạn chế, Người Giấy sẽ mất tất cả năng lực của nó, trở nên không khác gì tờ giấy thông thường, dĩ nhiên có thể xé bỏ.
Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu bảo Đường Quốc Phi cùng nhau đem Người Giấy xé nát: "Nếu xé nát Người Giấy, ngày mai chúng nó sẽ không thể giết người nữa."
Mắt Đường Quốc Phi sáng lên, hắn dĩ nhiên biết chuyện này nói lên điều gì.
Hai người mau chóng xé hết Người Giấy xung quanh, chỉ đáng tiếc không có cách nào đốt chúng thành tro, vì không có bật lửa.
Nhưng Người Giấy hẳn là không thể sống lại, vậy thì an toàn của mọi người sẽ cao hơn nhiều.
Sau đó, hai người đi qua sân trước, tiến vào nhà chính.
Trong phòng.
Quan tài vẫn nằm ở chính giữa phòng, điều làm Hạ Nhạc Thiên giật mình là, Quỷ Tân Nương nằm bên trong quan tài, mặc một thân hỉ phục đỏ, hai mắt nhắm lại, hai tay giao nhau đặt lên bụng, yên tĩnh ngủ say.
Hạ Nhạc Thiên thả nhẹ bước chân tới gần.
Quỷ Tân Nương vẫn nằm không nhúc nhích.
Bên cạnh nàng đặt một bộ đồ cưới cho tân lang, nhìn rất mới, không nhìn ra dấu vết từng bị phá hư.
Hạ Nhạc Thiên cảm thấy kì lạ.
Cậu cố ý quay lại quỷ trạch là để lấy hỉ phục tân lang.
Vì khả năng rất lớn là nó bị Quỷ Tân Nương đem về quỷ trạch.
Thế nhưng tại sao nó lại mới tinh như vậy? Giống như chưa từng có ai mặc qua, hơn nữa xếp chỉnh tề đặt trong quan tài.
Cậu nhớ nữ mái bằng nói, người giả thành Quỷ Tân Lang bị móng vuốt của Quỷ Tân Nương xỏ xuyên ngực, theo lý mà nói nên rách một lỗ to, máu loang lổ trên đó mới phải.
Không lẽ Quỷ Tân Nương có thể làm hỉ phục tân lang khôi phục nguyên dạng?
Mặc kệ nguyên nhân gì, cậu cũng phải lấy được nó.
Hạ Nhạc Thiên chậm rãi khom lưng, lấy hỉ phục ra ngoài, do dự một chút cũng nhẹ nhàng đem khăn voan đỏ đắp lên đầu Quỷ Tân Nương.
Đây là cơ hội tốt.
Quỷ Tân Nương vẫn nằm im bất động.
Hạ Nhạc Thiên không dám thở mạnh, dùng ánh mắt ra hiệu cho Đường Quốc Phi mau chóng rời khỏi đây, chờ hai người bước ra sân chính mới thả lỏng một hơi.
Đường Quốc Phi vò đầu, hỏi: "Tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Chờ."
Đường Quốc Phi mờ mịt: "Chờ cái gì?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Giúp nàng hoàn thành chấp niệm, thành hôn với Quỷ Tân Lang."
"Nhưng chúng ta không có Quỷ Tân Lang mà?"
Hạ Nhạc Thiên mỉm cười, giơ hỉ phục trong tay lên: "Nhưng có cái này, đến lúc đó, tớ sẽ giả thành Quỷ Tân Lang."
Đường Quốc Phi trừng lớn mắt: "Cậu nói đùa gì vậy?"
Muốn giả thành Quỷ Tân Lang?
"Nhưng mà, nếu như cách này không đúng, cậu sẽ bị...." Đường Quốc Phi không nói tiếp được nữa, cảm thấy ở chỗ này nói ra những lời đó thật kém may mắn.
Hạ Nhạc Thiên bất đắc dĩ nói: "Đây là cách duy nhất, thành công hay thất bại, cũng phải thử một lần mới biết."
"Còn tớ, tớ làm gì?" Đường Quốc Phi hỏi.
Không thể đẩy mọi chuyện nguy hiểm qua cho lão tam làm hết, còn hắn chỉ đứng bên cạnh nhìn.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, nói: "Lúc đó cậu trốn kĩ một chút, tùy cơ ứng biến."
Đường Quốc Phi có chút tức giận: "Không được, không thể để cậu làm hết chuyện nguy hiểm." Nói xong lại suy nghĩ, cắn răng: "Cách này do cậu nghĩ ra, tớ không giúp được gì, để tớ giả làm Quỷ Tân Lang cho."
Hạ Nhạc Thiên cảm động cự tuyệt ý kiến của Đường Quốc Phi: "Cậu không được, cậu chạy không nhanh bằng tớ."
Đường Quốc Phi muốn nói lại thôi.
Hạ Nhạc Thiên lại đâm một nhát: "Chỉ cần tớ chạy nhanh, nữ quỷ sẽ không đuổi kịp, nhưng nếu là cậu, nửa tiếng đồng hồ đã chết thẳng cẳng."
Đường Quốc Phi không phản bác được, hắn thật sự không thích hợp chạy đường dài, nhưng hắn vẫn không muốn để Hạ Nhạc Thiên một mình chịu hết nguy hiểm, đành lui một bước nói: "Vậy tớ âm thầm bảo vệ cậu."
Hạ Nhạc Thiên cười cười: "Được."
Cậu không cự tuyệt ý tốt của Đường Quốc Phi.
***
Cần phải chờ đến nửa đêm ngày mai, có hơi lâu.
Một vấn đề khác lại xuất hiện trước mắt.
Chạy cả một ngày, dạ dày cuối cùng cũng kêu ầm ĩ kháng nghị.
Đường Quốc Phi: "Chúng ta đi tìm cái gì ăn đi?"
Hạ Nhạc Thiên gật đầu.
Ít nhất bọn họ cần giữ sức để đối mặt với nguy cơ ngày mai.
Hai người tìm mấy căn phòng, đừng nói đồ ăn, ngay cả trái cây cũng không có.
Đường Quốc Phi bắt đầu luống cuống, nếu bắt hắn ở địa phương quỷ quái này ba ngày, hắn còn chịu được.
Nhưng nếu không có đồ ăn nước uống, chỉ sợ một ngày cũng không chịu nổi.
Hạ Nhạc Thiên nhướng mày, nói: "Đừng hoảng, còn một chỗ chúng ta chưa đi."
Ánh mắt Đường Quốc Phi hơi sáng lên, hắn biết Hạ Nhạc Thiên nói đến chỗ nào.
Hai người rời quỷ trạch, Đường Quốc Phi theo bản năng nhìn quanh, không thấy tung tích nữ mái bằng, cũng không biết cô đã đi đâu.
Dựa theo trí nhớ tìm đến tiệm đồ nướng, lúc đứng trước cửa hàng, Đường Quốc Phi giật mình: "Lão tam, nhìn kìa."
Con phố yên tĩnh trống rỗng, mặt đường lót đá gạch xanh, xung quanh đều là nhà cũ thời dân quốc, tất cả tạo thành một bức hoạ cũ kỹ nhuộm màu, mà tiệm đồ nướng như giọt màu đột ngột rơi lên, vô cùng kỳ quái, thậm chí khiến Đường Quốc Phi sinh ra cảm giác thác loạn.
Có ăn là ngon rồi.
Hai người cẩn thận đẩy cửa, dựa vào ánh sáng di động tìm được công tắc đèn, chờ ánh sáng bao