Bên trong biệt thự cũng giống bên ngoài cũ nát không tả nổi, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng biệt thự.
Phòng khách có một bàn ăn khá lớn, mặt trên trải khăn bàn cũ kỹ ảm đạm, bộ chén đũa cùng với bình hoa trang trí, kết cấu giống như cảnh suy sút của tranh sơn dầu.
Hạ Nhạc Thiên quét mắt nhìn bàn ăn rồi nhanh chóng thu hồi.
Nếu cậu không nhầm, trên bàn có tám bộ chén đũa.....!
Mà bọn họ, lại chỉ có bảy người.
Vậy bộ chén đũa dư ra kia, là của ai?
Có người lựa chọn ngồi xuống, thử dùng di động báo nguy, nhưng quỷ dị là rõ ràng có thể đăng nhập network trò chơi, lại không có tín hiệu gọi điện thoại.
"Cái điện thoại rách gì đây? Mấy người ai có thể gọi điện thoại báo nguy?" Hắn tức muốn đập điện thoại, rồi lại tiếc di động mới mua, chỉ có thể xin người khác giúp.
Ban đầu cô gái tỉnh dậy cũng nhanh chóng dùng di động gọi điện thoại, đều thất bại.
Nam áo khoác nhanh chân đứng ra, suy luận: "Việc này rất bình thường, nếu đoàn phim muốn chúng ta ở đây sinh tồn, nhất định sẽ đem dùng thiết bị chặn tín hiệu."
Nói xong, hắn khiêu khích nhìn nam tây trang, những lời vừa rồi của hắn có thể đạt được không ít màn ảnh.
Nam tây trang cười lạnh, không nói gì.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Nam áo sơ mi trắng khẩn trương nhìn quanh bốn phía, cảm thấy chỗ tối tăm ánh đèn không chiếu tới, giống như đang ẩn giấu sinh vật khủng bố, làm hắn nổi cả da gà.
Kẻ cơ bắp siết nắm đấm, khinh bỉ nói: "Đương nhiên là nghỉ ngơi ở đây một đêm, trễ thế này ngu mới đi ra ngoài."
"Tôi đói bụng, muốn đi phòng bếp xem có đồ ăn không." Cô đứng lên, đi đến gần cô gái tóc ngắn đeo kính, nhỏ giọng hỏi: "Em có đi không?"
Em gái mắt kính lúc này mới co rúm ngẩng đầu, giống như muốn từ chối, nhưng lại không giỏi nói lời cự tuyệt, chỉ có thể vùi đầu ừ một tiếng, đứng dậy theo sau cô gái vào phòng bếp.
Mọi người lúc này cũng đói meo, sôi nổi kéo nhau đi phòng bếp.
"Xem ra đoàn phim cũng sợ chúng ta đói bụng, chuẩn bị rất nhiều đồ ăn." Nam áo khoác tiến vào liền kiểm tra đồ vật, lẩm bẩm.
Nam áo sơ mi không đi vào, mà đứng đó nhìn xung quanh.
Hạ Nhạc Thiên cảm thấy người này tựa hồ giống chính mình, ở nơi nhìn giống như kế hoạch trò chơi sinh tồn của đoàn phim, ngửi thấy một tia bất an.
Cậu híp híp mắt, đi qua.
Nam áo sơ mi cũng không biết tại sao hắn vừa vào liền cảm giác tóc gáy dựng đứng, bên tai đều là âm thanh ồn ào nhốn nháo của những người này, nhưng hắn vẫn rét run cả người, cho đến khi một bàn tay đột nhiên chụp lên vai hắn.
"A ---" hắn sợ tới mức lui về phía sau, liền nghe được một giọng nói vang lên, "Xin lỗi, hù anh rồi."
Nam sơ mi xoay người, vội vàng xua tay, vẻ mặt khiếp đảm bất an: "Không sao, không sao."
Người vỗ vai hắn là một thanh niên nhìn trắng trẻo sạch sẽ, nhìn giống như còn là sinh viên vườn trường, làm chút tức giận vừa mới xuất hiện trong lòng nam sơ mi biến mất hầu như không còn.
Hạ Nhạc Thiên nhếch miệng cười, lộ ra nụ cười rực rỡ như mặt trời, "Người anh em, vừa mới thấy vẻ mặt anh không được tốt lắm, có phải phát hiện cái gì không?"
Nam sơ mi (*) nhìn quanh quất, sau đó mới nhỏ giọng: "Không biết vì sao, tôi cảm thấy nơi này lạnh buốt."
(*): Chỗ này tác giả để mắt kính nam, hình như bị nhầm.
Tổng cộng bảy người bao gồm: Em gái mắt kính, cô gái, kẻ cơ bắp, nam áo sơ mi, nam áo khoác, nam mặc tây trang và Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên trầm mặc một giây: "Có thể không lạnh sao, quần áo anh ướt nhẹp rồi."
Nam sơ mi a một tiếng, sờ sờ sau lưng, ngừng một hơi rồi lúng túng nói: "Tôi, tôi khẩn trương quá nên không để ý tới."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, lại bày ra vẻ mặt ngưng trọng: "Nhưng mà, tôi cũng cảm thấy nơi này không thích hợp."
Sơ mi nam lập tức khẩn trương lên: "Thật sao?"
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Cho nên buổi tối cẩn thận một chút."
Nam sơ mi cảm kích gật đầu: "Tôi biết rồi."
Đại khái là biết có camera ẩn đang âm thầm quay lén bọn họ, cho nên mọi người cũng ngại để hai cô gái duy nhất nấu cơm, còn mình thì ngồi mát ăn bát vàng, vì thế sôi nổi giúp đỡ, hoặc làm bộ mình đang giúp đỡ.
Mọi người cơm nước đơn giản xong, sau đó mới lên lầu hai.
Lầu một là phòng khách và phòng bếp, còn hai phòng để đồ vật linh tinh.
Bọn họ chỉ có thể lên lầu hai.
Lầu hai có tất cả mười phòng, trong đó bảy phòng treo thẻ bài, phía trên vẽ một đồ án đỏ như máu, nhìn chả ra cái gì, mỗi đồ án không giống nhau, Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc nhìn qua một lần cũng không phát hiện cái gì.
Ba phòng dư lại tuy rằng đóng cửa nhưng cũng có thể mở ra, trang trí bên trong không khác gì bảy phòng kia.
"Chúng ta từng người chọn phòng vào ở thôi." Nam tây trang có chút mỏi mệt xoa trán.
Mọi người gật đầu, mang tâm tư khác nhau chọn phòng.
Dù sao phòng nào cũng như nhau, chọn cái nào cũng vậy.
Riêng kẻ cơ bắp, chuẩn bị đi vào phòng không treo thẻ bài.
"Khoan đã, cậu nên chọn phòng có treo thẻ bài chứ." Nam áo khoác chú ý tới hành động kẻ cơ bắp, vội cản lại: "Nhiệm vụ yêu cầu rất rõ ràng, muốn chúng ta chọn phòng có thẻ bài..."
"Chọn con mẹ mày, tao thích cái nào thì chọn cái đấy, liên quan gì tới mày?" Kẻ cơ bắp tâm trạng vốn không được tốt, lại nghe đối phương nói những lời này, tính tình vốn hung dữ nháy mắt bốc hoả, "Tiết mục này tao đéo tham gia, mày còn lải nhải, có tin tao cho mày ngày mai không ra khỏi cửa được không?"
Nam áo khoác bị biểu cảm của đối phương làm sợ đến mức liên tục lui về sau, lúc này không còn người nào dám nói cái gì, ai cũng nhìn ra, kẻ cơ bắp tuyệt đối không chỉ doạ cho vui.
Trong nháy mắt kẻ cơ bắp bắt đầu bước vào cửa phòng, trước mắt Hạ Nhạc Thiên đột nhiên xuất hiện một dòng chữ cực lớn: [ Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao! ]
Dòng chữ to màu đỏ như máu làm người khác khó mà xem nhẹ.
Quan trọng là, mấy cái chữ to vẫn luôn dán vào chân kẻ cơ bắp, giống như đang nói sắp có sự tình đáng sợ xảy ra.
Hạ Nhạc Thiên theo bản năng tiến lên, nhanh chóng dùng sức đá cửa.
Phanh một tiếng, cửa bị đóng lại.
Một sợi