Sau khi Quỷ Tân Nương biến mất trong sương trắng, quỷ giới bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại.
Hạ Nhạc Thiên kéo Đường Quốc Phi ngồi dưới đất lên, quan tâm hỏi: "Không sao chứ?"
Đường Quốc Phi lấy lại tinh thần, nhìn quanh bốn phía, biến hoá trước mắt làm hắn mờ mịt sợ hãi: "Lão tam, tình hình này là thế nào?"
Lấy quỷ trạch làm trung tâm, quỷ giới không ngừng thu hẹp, sương trắng như một tầng nước mỏng bao phủ thế giới này.
Hạ Nhạc Thiên suy nghĩ hai giây, nói; "Có lẽ chúng ta có thể ra ngoài được rồi."
Ra được rồi?!!
Đường Quốc Phi trợn lớn mắt, bắt lấy cánh tay Hạ Nhạc Thiên, vội vàng nói: "Thật không? Chúng ta ra ngoài được rồi sao?"
Hạ Nhạc Thiên gật đầu: "Nếu tớ đoán không nhầm, chờ sau khi sương trắng biến mất, chúng ta có thể đi ra ngoài."
Đường Quốc Phi vui sắp khóc, gật đầu, giọng nói run rẩy: "Tốt quá...!thật tốt quá."
Hắn đã nghĩ mình phải chết ở chỗ này.
Không ngờ, không ngờ có thể ra ngoài.
Quỷ giới thu nhỏ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, kiến trúc xung quanh chậm rãi biến mất.
Nữ mái bằng không thể tin được Quỷ Tân Nương không giết hai người họ.
Trong nháy mắt, thù hận lại ngùn ngụt bốc lên.
Nhưng ngay sau đó, hai người kia nói chuyện làm nữ mái bằng ngốc lăng.
Chỉ cần sương trắng biến mất là có thể đi ra ngoài?
Vậy chẳng phải...!Cô cũng có thể rời khỏi sao?!!
Cô không cần chết ở đây.
Nữ mái bằng vui đến nỗi khóc lên, làm sao cũng không ngăn được nước mắt.
Tuy lúc đầu cô ôm suy nghĩ đồng vu quy tận, nhưng đến khi nhìn thấy hi vọng trước mắt, ý muốn tồn tại lại bùng lên.
Cô phát hiện, so với chết ở đây, cô càng muốn sống ra khỏi chỗ này.
Dù thương tích trên người vĩnh viễn không thể phục hồi như cũ.
Dù không bao giờ có thể đứng lên được nữa.
Cô đều muốn sống rời khỏi đây!!!
Vẻ mặt nữ mái bằng thay đổi khiến Đường Quốc Phi chú ý, hắn nhớ tới cô ả này suýt chút nữa hại chết bọn họ, sắc mặt trầm xuống đi qua.
Nữ mái bằng cứng đờ, nhớ tới những việc mình làm lúc nãy, sợ hãi bò ra sau: "Không được qua đây...!Không được qua đây! Tôi không cố ý."
Đường Quốc Phi nghe vậy, ánh mắt càng hung ác: "Nếu không phải cô phá hủy hôn lễ, chúng tôi đã sớm ra ngoài!"
Suýt chút nữa.
Hắn và lão tam phải bỏ mạng ở đây.
Nữ mái bằng nghe vậy, không cãi lại giống lúc trước nữa, mà khóc lóc kêu: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý."
Đường Quốc Phi không tin lời cô ta.
Nữ mái bằng sợ Đường Quốc Phi tức giận giết cô, vì thế liều mạng bò ra trước, muốn chạy qua lớp sương trắng kia.
Đường Quốc Phi thấy vậy, chạy đến muốn kéo cô ta về.
Hắn còn chưa cho cô một bài học, tuyệt đối không để cô thuận lợi chạy thoát.
Sương trắng vẫn đang thu nhỏ không ngừng, nữ mái bằng lập tức vui sướng, chỉ cần cô bò nhanh qua, là có thể rời khỏi đây.
Nhưng lúc cô vất vả bò đến, giơ tay chạm vào sương trắng, giống như có một lớp kính mỏng manh chặn cô lại.
Biểu tình vui sướng trên mặt cô cứng đờ, dùng sức đẩy đẩy sương trắng.
Sao lại không ra được?
Cô chợt hoảng lên, liều mạng dùng móng tay cào sương trắng.
Đường Quốc Phi cũng hoảng sợ.
Mịa bà, không lẽ bọn họ không ra ngoài được?
Đường Quốc Phi không rảnh quan tâm đến nữ mái bằng nữa, hắn thử duỗi tay ra, lúc chạm vào sương trắng không nhịn được nuốt nước miếng, tiếp tục đẩy về trước.
Kỳ diệu là, tay hắn thuận lợi xuyên qua...!
Đường Quốc Phi sợ tới mức rút tay về, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Hạ Nhạc Thiên cũng đi đến, nhìn một lát rồi nói: "Đi thôi."
Đường Quốc Phi nói: "Thật sự ra được sao?"
Hạ Nhạc Thiên gật đầu.
Nữ mái bằng cào đến gãy móng, máu tươi dính lên sương trắng, nhưng lại không cảm thấy đau, chỉ điên cuồng hô to: "Sao lại vậy, sao lại vậy??"
"Vậy cô ta..." Đường Quốc Phi có chút do dự.
Hạ Nhạc Thiên dừng một chút, nhìn Đường Quốc Phi: "Cậu muốn cứu cô ta?"
Đường Quốc Phi do dự vài giây.
Nữ mái bằng tuyệt vọng, chỉ có thể níu chân Đường Quốc Phi như cọng rơm cuối cùng, khóc lớn: "Cầu xin anh, mang tôi ra với, cầu xin anh."
Đường Quốc Phi nhớ tới bác gái trung niên đã chết, cùng với đủ mọi hành vi muốn hại chết mình và lão tam của cô ta, thủ đoạn độc ác như vậy chứng tỏ cô gái này âm hiểm cỡ nào.
Hắn tự nhận bản thân đã làm quá đủ.
Huống chi, có muốn cứu cũng không cứu được.
"Xin lỗi, không giúp được cô." Đường Quốc Phi rút chân về, né tránh bàn tay quơ đến của cô ta.
Nữ mái bằng khóc không thành tiếng: "Anh rõ ràng có thể, tại sao không giúp tôi."
Đường Quốc Phi chỉ vào sương trắng: "Cô thấy rồi đấy, không phải tôi không muốn giúp cô, mà tôi không thể giúp được."
Tiếng khóc của nữ mái bằng hơi dừng lại, cô ý thức được còn một người có thể giúp mình.
Cô cuống quýt nhìn về