Sương mù chen kín đường phố như cũ.
Nữ mái bằng tránh ở một góc, nhìn một màn bái đường trước mặt.
Trong lòng vô cùng nghi ngờ.
Vì sao Quỷ Tân Nương không giết anh ta?
Không lẽ những lời tối qua hai người bọn họ nói là thật?
Tối hôm qua.
Cô bị hai người này bỏ lại đầu đường, trong lòng sợ hãi kinh hoảng, xuất phát tử bản năng muốn sống sót, cô cũng bò vào quỷ trạch, hơn nữa tìm chỗ ẩn nấp.
Cũng vì vậy, khiến cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người họ.
***
"Giúp nàng hoàn thành chấp niệm, thành hôn với Quỷ Tân Lang."
"Nhưng chúng ta không có Quỷ Tân Lang mà?"
"Nhưng có cái này, đến lúc đó, tớ sẽ giả thành Quỷ Tân Lang..."
Lúc ấy cô lặng lẽ ló đầu nhìn, thấy người kia đang ôm trong ngực một bộ đồ.
Là hỉ phục tân lang.
Cô rụt đầu về, vẻ mặt giống như đã hiểu.
Hai người này mạo hiểm quay lại đây, thì ra là để lấy hỉ phục tân lang.
Hoàn thành chấp niệm của Quỷ Tân Nương, thoát khỏi nơi này.
Cô cúi đầu cười lạnh, móng tay không tự chủ xé rách miệng vết thương trên cánh tay, làm máu tươi lại chảy ra ngoài, đau đớn không làm cô thống khổ, ngược lại còn khiến cô thanh tỉnh chưa từng có.
Đàn ông quả nhiên đều không phải thứ tốt.
Hai người họ rõ ràng có biện pháp thoát khỏi đây, nhưng vì sao lại bỏ rơi mình?
Còn không phải ghét bỏ cô là gánh nặng sao?
Cô trốn càng kỹ hơn, chỉ lộ ra đôi mắt, vẫn luôn nhìn bọn họ.
Qua một lúc, hai người họ rời đi.
Cô đột nhiên cảm thấy lo sợ, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Quỷ Tân Nương vẫn ở đây, hai người họ nhất định sẽ quay lại.
Nghĩ vậy, cô ta lại cười hắc hắc như kẻ tâm thần, dùng móng tay chậm rãi moi móc vết thương, sau đó xé xuống một mảnh thịt nhỏ, bỏ vào miệng, vẻ mặt tinh tế nhấm nháp như ăn sơn hào hải vị.
Cô đói bụng, vô cùng đói bụng.
Thậm chí cô còn hối hận tại sao không cắt thịt trên người bà già kia, như vậy cô đã có thịt ăn.
Ăn xong mảnh thịt, cô quỷ dị nhìn chằm chằm cánh tay mình, làn da trên đó đã không còn chỗ nào nguyên vẹn, miệng vết thương gồ ghề lồi lõm khiến cho cao ngạo của cô từ từ biến mất.
Do dù chạy thoát.
Cánh tay của cô cũng không thể hồi phục lại làn da trắng nõn bóng loáng như cũ.
Cô nhịn không được che mặt khóc lên.
Từ lúc đi vào địa phương quái quỷ này, cuộc đời cô đều bị phá hủy.
Cô vốn nhiệt tình giúp đỡ người khác, thậm chí còn yêu quý động vật nhỏ, tại sao cuối cùng lại thảm đến nỗi này?
Ngay cả chân nàng cũng bị người ta cố tình đánh gãy, từ đầu tới đuôi không ai đứng ra nói giúp một câu.
Cô chỉ muốn sống sót, nên mới chọn hy sinh bà già kia bảo toàn cho mọi người, nhưng kết quả không ai cảm kích cô, ngược lại còn muốn cô làm kẻ chết thay.
Phía xa truyền đến tiếng bước chân.
Cô ngẩng đầu nhìn.
Hai người kia không biết tìm đồ ăn ở đâu, chất đầy hai túi, bọn họ ngồi chỗ kia ăn ăn uống uống, thậm chí vừa nói vừa cười.
Hoàn toàn không nhớ đến cô.
Bọn họ cũng muốn cô chết ở đây!!!
Trong nháy mắt đó, tia lý trí cuối cùng đứt đoạn.
Gương mặt cô trở nên méo mó vặn vẹo, hận thù thiêu đốt lý trí cô ta, cuối cùng cô không nhịn nổi cơn đói khát, cúi đầu gặm cắn thịt chính mình, ăn đến no mới thôi.
Cánh tay cô lúc này, chỉ còn lại xương trắng.
Cô không thấy đau chút nào, trong đầu chỉ toàn là hận ý điên cuồng.
Cô muốn trả thù, không muốn trốn thoát nữa.
Cô muốn hai người kia chết!!!
***
Hạ Nhạc Thiên đưa mắt nhìn Đường Quốc Phi, ra hiệu hắn tiếp tục hô.
Đường Quốc Phi gật đầu, kêu: "Nhất bái thiên địa —"
Hạ Nhạc Thiên căng da đầu khom lưng, lúc này Quỷ Tân Nương mới khom lưng theo.
"Anh ta không phải Quỷ Tân Lang!!! Anh ta là giả!!!" Âm thanh bén nhọn thê lương từ xa vang lên, quất một roi vào bầu không khí yên tĩnh.
Mọi người trong lễ đường đồng loạt quay đầu, đáy mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm.
Nữ mái bằng theo bản năng cứng đờ người, nhưng thù hận nháy mắt ngăn chặn sợ hãi, cô liều mạng dùng cánh tay khác gõ, làm ra tiếng động thật lớn, kêu to: "Anh ta không phải Quỷ Tân Lang, anh ta là giả!!!"
Hạ Nhạc Thiên đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là kinh sợ.
Mặt Đường Quốc Phi trắng bệch, thấp thỏm lo âu nhìn về phía Quỷ Tân Nương.
Nữ mái bằng nhìn vẻ mặt sợ hãi hoảng hốt của hai người, trong lòng sung sướng vô hạn, điên cuồng cười to: "Mấy người trốn không thoát đâu!!!"
"Cô! Cô đúng là độc ác!" Đường Quốc Phi tức đến đỏ mắt, hận không thể bóp chết nữ mái bằng.
Sao lúc trước hắn lại tốt bụng, còn đem đồ ăn để lại cho cô ta!!
Nữ mái bằng vô cùng vui vẻ: "Đều là do các người, là báo ứng!!"
Lúc này, chỉ cần tận mắt thấy hai người kia chết, cô liền thỏa mãn.
Chết cũng không tiếc!
Móng tay Quỷ Tân Nương chợt phóng dài, nàng chậm rãi giơ tay, muốn đem khăn voan kéo xuống.
Hạ Nhạc Thiên khẩn trương toát mồ hôi.
Không xong!!!
Nếu nàng kéo khăn voan xuống, cậu chết chắc.
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng cầm tay nữ quỷ, dùng sức kéo xuống, nhưng không được bao lâu, tay Quỷ Tân Nương vẫn từ từ nâng lên, sắp chạm đến khăn voan đỏ.
Hạ Nhạc Thiên dùng hết sức lực vẫn không thể ngăn cản Quỷ Tân Nương.
Nàng sắp cởi bỏ quy tắc giết người!
Đường Quốc Phi phẫn nộ kêu lên, giận dữ mắng nữ mái bằng: "Cô bị điên có phải không?!!! Ông đây chết cũng không bỏ qua cho cô!!!"
Nếu không phải cô ta nhảy ra ngăn chặn, bọn họ có lẽ đã thành công thoát đi.
Bây giờ tất cả đều coi như xong.
Nữ mái bằng bị mắng cũng không giận, ngược lại càng cười rộ lên: "Chết đi! Tất cả các người chết hết đi!!"
Hạ Nhạc Thiên mồ hôi đầy đầu, cậu ý thức được mình không thể kéo nổi tay Quỷ Tân Nương, dù cậu có là cẩu độc thân hơn hai mươi năm, tay của cậu cũng khó mà địch nổi sức lực của quỷ.
Quỷ Tân Nương đã chạm đến khăn voan đỏ, chậm rãi kéo xuống, khoé môi càng cong lên quỷ dị, mà một tay khác cũng đặt lên ngực Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên lạnh cả người, chỉ cần Quỷ Tân Nương kéo khăn xuống, nháy mắt sẽ moi tim cậu ra.
Không!
Nhất định có biện pháp khác!
Đường Quốc Phi cũng thấy được một màn này, hắn mặc kệ cơn sợ hãi, đột nhiên túm gậy gỗ nhào vào Quỷ Tân Nương: "Có chết cũng phải đánh chết ngươi trước!".
truyện kiếm hiệp hay
Đầu ngón tay Quỷ Tân Nương đâm rách hỉ phục, một quyển nhật ký từ người Hạ Nhạc Thiên rơi xuống đất.
Đột nhiên cậu nghĩ đến một