Sáng sớm ngày hôm sau.
Rất nhiều học sinh lục tục tỉnh lại, rời giường rửa mặt đi lớp tự học buổi sáng.
Trương Tiểu Hoa cũng tỉnh, hắn theo bản năng mở nhóm chat đọc lịch sử trò chuyện gần nhất, xác nhận đêm qua không phát sinh bất luận chuyện gì mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó rời giường mặc quần áo đi rửa mặt.
Nguyễn Tiểu Siêu mơ mơ màng màng ngủ, trong lúc ngủ lại nghĩ tới ánh mắt nhìn lăm lăm mình, sợ tới mức bừng tỉnh ngồi dậy.
Những người khác hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Tiểu Siêu, làm sao vậy?”
Nguyễn Tiểu Siêu hồi thần lại, lúc này mới ý thức được mình chỉ mơ thấy ác mộng, nhưng nhớ tới chuyện tối hôm qua, cậu ta vội vàng quay đầu nhìn về phía giường ngủ đối diện.
Nơi đó sạch sẽ, ngay cả khăn trải giường cũng không có.
Nhưng Nguyễn Tiểu Siêu trong lòng trào lên cơn tức, nhìn Trương Tiểu Hoa đang ở giường dưới nói: “Trương Tiểu Hoa, rốt cuộc ngày hôm qua cậu muốn làm gì?”
Trương Tiểu Hoa bị giận chó đánh mèo đầy mặt mờ mịt: “Hả? Ngày hôm qua tôi làm gì?”
Nguyễn Tiểu Siêu càng tức giận: “Cậu giả bộ cái gì? Ngày hôm qua sao cậu lại muốn doạ tôi sợ?”
Các bạn cùng phòng khác nhịn không được khuyên nhủ: “Tiểu Siêu, có phải cậu ngủ đến hồ đồ hay không, ngày hôm qua Trương Tiểu Hoa căn bản không có hù dọa cậu?”
Nguyễn Tiểu Siêu biết bạn cùng phòng hoàn toàn không biết chuyển xảy ra ngày hôm qua, liền giải thích nói: “Nửa đêm hôm qua lúc tôi ngủ, nhìn thấy Trương Tiểu Hoa nằm ở giường trên, còn nhìn chằm chằm tôi, tôi nói hắn ngủ đi, hắn cũng không để ý tới tôi, vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi.”
Nói xong lại trừng mắt Trương Tiểu Hoa.
Các bạn cùng phòng nghe thấy đều nổi da gà.
“Không có khả năng, ngày hôm qua tôi căn bản không ngủ ở giường dưới.” Trương Tiểu Hoa theo bản năng phản bác, trong giọng nói mơ hồ có chút tức giận, “Cậu nói dối lung tung còn chưa tính, dựa vào cái gì đổ oan cho tôi?”
Nguyễn Tiểu Siêu nổi giận đùng đùng nói: “Không phải cậu chẳng lẽ là quỷ sao? Lúc cậu còn chưa dọn vào, giường đối diện vẫn luôn không có người, cậu vừa tới, giường trên liền xuất hiện người, cậu nói không phải cậu ai mà tin?”
Trương Tiểu Hoa đứng phắt dậy, mặt đầy vẻ tức giận nói: “Con mẹ nó, cậu có tin tôi đập cậu không, tôi nói không phải tôi là không phải tôi!”
Nguyễn Tiểu Siêu nhịn không được lui ra sau, ngữ khí không khỏi mềm xuống: “Ý của tôi không phải vậy, nếu cậu muốn ngủ giường trên thì ngủ, vì sao ban ngày lại ngủ giường dưới, ban đêm lại lên giường trên, còn nhìn chằm chằm vào tôi.”
Trương Tiểu Hoa đã giận đến đỏ mắt: “Tôi lặp lại lần nữa, tôi căn bản không ngủ ở giường trên.”
Nguyễn Tiểu Siêu lập tức ngậm miệng, cậu ta biết nếu mình còn nói thêm câu nào nữa, đối phương nhất định sẽ đấm qua đây.
Hai người ầm ĩ một hồi, tan rã trong không vui.
Rất nhiều học sinh đi vào dãy nhà dạy học, tất cả người chơi đều đã đến lớp 444, Trương Tiểu Hoa là người cuối cùng, hắn bực mình ngồi xuống ghế, không có tâm tình tụ lại bàn luận về đáp án câu hỏi với người khác.
Các người mới đều không thân gì với Trương Tiểu Hoa, càng sẽ không quan tâm hỏi Trương Tiểu Hoa vì sao tâm tình không tốt.
Nhưng vì cả đêm hôm qua không phát sinh bất luận chuyện quái quỷ gì, càng không có người chết, điều này làm cho người chơi mới vốn dĩ gồng mình thấp thỏm trở nên thả lỏng hơn một chút.
“Xem ra trò chơi này cũng không nguy hiểm như vậy.” Lý Đại Tráng nhịn không được lộ ra vẻ mặt cao hứng.
Các người chơi đều nhớ rõ Triệu Hòa Hạo từng nói, buổi tối đầu tiên nhất định sẽ có người chết, nhưng hiện tại mọi người đều sống yên ổn, đủ để thuyết minh lời nói Triệu Hòa Hạo cũng không nhất định tất cả đều đúng.
Triệu Hòa Hạo có thể cảm giác được thay đổi trong lòng người mới,trong lòng không khỏi cười lạnh.
Có gan coi thường Trò Chơi Tử Vong, vĩnh viễn đều là người chết trước.
Đồng thời trong lòng gã càng thêm lo lắng.
Không chết người, thế nên không thể tìm được quy luật giết người của con quỷ kia, chuyện này đối với gã mà nói hoàn toàn bất lợi.
Nguy hiểm rốt cuộc là gì?
Cảm giác gấp gáp khiến gã ý thức được không thể ngồi yên nữa, thời gian càng kéo dài, nguy hiểm rất có thể càng cao, Triệu Hòa Hạo chỉ có thể chủ động đi tìm manh mối.
Như vậy, trước tiên dò thám lớp 444 đi.
Xong tiết tự học buổi sáng, tiết đầu tiên chủ nhiệm lớp bắt đầu điểm danh: “Ngoại trừ học sinh nguyên bản của lớp chúng ta, chín bạn học sinh chuyển trường cũng phải tiến hành điểm danh.” Chủ nhiệm lớp quét mắt nhìn học sinh phía dưới, nói: “Bắt đầu điểm danh, Lâm Hiểu Yến.”
Một nữ sinh lập tức ngẩng đầu, nói: “Có!”
Triệu Hòa Hạo ở trong lòng đếm số: “Một người.”
Chủ nhiệm lớp cúi đầu nhìn danh sách hoa cả mắt, nói: “Phùng Hiên.”
“Có.”
Triệu Hòa Hạo tiếp tục ở trong lòng đếm: “Hai người.”
Hạ Nhạc Thiên cũng đang đếm số, nhưng đồng thời cũng thông qua gương quan sát học sinh bị quỷ giết ngày hôm qua, Hạ Nhạc Thiên nhớ người này hình như tên…… Lý Thành?
Chủ nhiệm lớp tiếp tục nhìn danh sách, hô một cái tên: “Lý Thành.”
Hạ Nhạc Thiên rùng mình, lập tức nhìn chằm chằm Lý Thành qua gương.
Phòng học yên tĩnh hai giây.
Lý Thành ngẩng đầu, sắc mặt như thường nói: “Có.”
Chủ nhiệm lớp gật gật đầu, tiếp tục kêu tên người tiếp theo.
Hạ Nhạc Thiên sắc mặt trầm xuống.
Nếu không phải trên đầu Lý Thành treo dòng chữ [↓Ta là người chết] nhắc nhở, nói gì cậu cũng không tin Lý Thành đã tử vong.
Câu hỏi đầu tiên căn bản không có dễ dàng như vẻ ngoài.
Chờ điểm danh xong, chủ nhiệm lớp gõ gõ bàn: “Đem sách lấy ra, học bài mới.”
Triệu Hòa Hạo đếm xong số người, trong lòng không khỏi nôn nóng.
Trừ bỏ số người chơi, lớp 444 vẫn là 58 học sinh.
Đây đã là ngày hôm sau.
Người chơi không ai chết, ngay cả lớp 444 cũng không xuất hiện người chết.
So với hai lần trò chơi lúc trước gã trải qua, cơ hồ là khác nhau như trời với đất.
Chẳng lẽ nguy hiểm thật sự phát sinh ở chỗ khác sao?
Sau khi tan học, các người chơi đều có thể nhìn ra sắc mặt Triệu Hòa Hạo lúc này rất khó coi, trong lòng không khỏi căng thẳng, chẳng lẽ Triệu Hòa Hạo phát hiện manh mối gì?
Điền Hân Đồng nhỏ giọng hỏi: “Anh phát hiện manh mối gì sao?”
Các tân nhân khác lập tức dựng lỗ tai nghe ngóng.
Triệu Hòa Hạo giương mắt nhìn Điền Hân Đồng, nhẫn nại tính tình giải thích nói: “Tình huống hiện tại rất kì lạ, đến bây giờ vẫn không có người chết, đây tuyệt đối là hiện tượng không bình thường, tôi lo lắng kế tiếp có thể sẽ phát sinh chuyện càng khủng bố.”
Điền Hân Đồng sắc mặt trắng bệch, túm góc áo nói: “Chúng ta phải làm sao bây giờ? Có phải nên nhanh chóng tìm ra đáp án câu hỏi khác không?”
Triệu Hòa Hạo nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ đi tìm manh mối.”
Điền Hân Đồng nghĩ nghĩ, nói: “Mang theo tôi đi, thêm một người sẽ nhiều hơn một phần lực lượng.” Cô khẩn cầu nhìn Triệu Hòa Hạo: “Tôi nhất định sẽ không kéo chân sau của anh.”
Cô không muốn ngồi chờ chết.
Triệu Hòa Hạo không từ chối: “Có thể.”
Những người khác nghe được hai người nói chuyện, biểu tình khác nhau.
Lâm Cúc Hoa cũng muốn đi theo đi, nhưng lại sợ hãi đụng trúng quỷ, vội vội vàng vàng nói: “Vậy nếu hai người tra ra manh mối gì, ngàn vạn lần