Đám người Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng chạy xuống lầu một, bị cảnh trước mắt làm hoảng sợ.
Thi thể bị cắt thành mấy khúc rơi rụng ngoài cửa, mơ hồ có thể nhận ra là cô gái kia.
Em gái đeo kính sợ tới mức co quắp dưới đất run rẩy không ngừng, trong miệng nhắc đi nhắc lại chúng ta sẽ chết ở đây, sẽ chết ở đây.
Nam tây trang biết, lúc này không thể hỏi được cái gì từ cô nữa.
Cũng may nam áo khoác nhìn vẫn còn chút lý trí, nam tây trang túm lấy gã, "Xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt gã tan rã, biểu tình vô cùng tái nhợt, sau khi bị nam tây trang không kiên nhẫn liên tục ép hỏi vài lần, nam áo khoác cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngập ngừng kể lại.
Thì ra, ba người vốn dĩ tính toán rời khỏi biệt thự, nhưng nam áo khoác nhất thời nảy lòng tham, nói muốn đi phòng bếp lấy một con dao để phòng thân.
"Vậy anh mau đi lấy, tôi cùng cô ấy chờ anh ở ngoài." Cô gái kia một giây cũng không muốn ở lại đây, liền túm em gái đeo kính đi ra cửa, nhưng cô vừa bước ra khỏi biệt thự, trong nháy mắt có tơ hồng màu đỏ quỷ dị bao trùm lên người, giống như dao laser, cắt cô thành mấy khúc, chết không kịp ngáp.
Vì em gái đeo kính còn chưa hoàn toàn rời khỏi biệt thự, nên không bị tơ hồng giết chết.
Chuyện xảy ra quá đột ngột.
Tận mắt thấy một người đang sống sờ sờ, nháy mắt thành khúc thịt không có hô hấp, em gái đeo kính kêu lên thảm thiết, hốt hoảng lùi về phía sau ngã ngồi trên mặt đất, do quá mức kinh sợ mà cảm xúc có hơi hỏng mất.
Một màn này, đúng lúc bị nam áo khoác mới từ phòng bếp lấy dao ra nhìn thấy, gã sợ đến nhũn người, dao nháy mắt rớt xuống sàn.
Hạ Nhạc Thiên liếc nhìn con dao, hỏi gã: "Thấy được tơ hồng giết người từ đâu chui ra không?"
Nam áo khoác sợ hãi nói: "Tôi, tôi không nhìn rõ, lúc đó tôi...!Tôi sợ quá."
Hạ Nhạc Thiên không hỏi nữa, mà đi tìm kiếm các góc cửa.
Chỉ là mấy khúc thi thể thật sự quá mức doạ người.
Hạ Nhạc Thiên cố nén buồn nôn, nhanh chóng điều tra rồi lùi về, lúc này mới nói: "Không thấy có trang bị kì quái nào, tơ hồng này xuất hiện thật quỷ dị."
Tuy nói vậy.
Nhưng kỳ thật Hạ Nhạc Thiên đại khái đã đoán được.
Nam tây trang không quá tin tưởng Hạ Nhạc Thiên, hắn tự mình đi qua kiểm tra tỉ mỉ, sau đó mới vọt vào phòng bếp nôn mửa...!
Sau nửa ngày nam tây trang mới lảo đảo ngồi vào bàn ăn, sắc mặt khó coi nói: "Tôi cảm thấy chúng ta nên nói một chút về chuyện này."
Hạ Nhạc Thiên im lặng.
Nam áo khoác run rẩy: "Còn...còn thảo luận cái gì nữa." Nói xong, gã giống như nhớ đến tình trạng thảm khốc của cô gái kia, tuyệt vọng tiếp: "Chúng ta nhất định không thể rời khỏi biệt thự này, ai dám đi, kết cục đều như cô ấy."
Nam tây trang lại nghiêng đầu nhìn Hạ Nhạc Thiên: "Hôm qua cậu ngăn cản kẻ cơ bắp, hắn liền chết trong phòng, hôm nay cậu lại ngăn bọn họ rời khỏi biệt thự, lúc này lại chết thêm một người.
Cậu không muốn nói gì sao?"
Suy nghĩ trong đầu nam áo khoác vốn dĩ loạn cào cào, bây giờ cũng hiểu được một chút: "Có phải cậu biết chuyện gì đúng không?"
Hạ Nhạc Thiên không để ý đến gã, mà là kéo em gái đeo kính ngồi dưới đất lên, âm thanh nghiêm nghị chưa từng có: "Mặc kệ lúc này cô sợ hãi cỡ nào, nhưng nếu không muốn chết, tốt nhất là bình tĩnh lại đi."
Em gái đeo kính vẫn run bần bật, cô ngẩng đầu, nước mắt lúc này ào ra như vỡ đê, "Chúng ta...!Thật sự có thể sống sót sao?"
Hạ Nhạc Thiên nói thật: "Không biết, nhưng còn nước còn tát, muốn cố gắng một lần xem."
Cô cắn môi, nỗ lực hít sâu vài hơi, "Được."
Cô không muốn chết ở đây.
"Chờ đã, thi thể ngoài cửa làm sao bây giờ?" Nam áo khoác không nhịn được luôn liếc sáng mấy khúc thi thể, trong lòng có chút buồn nôn.
Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể đóng cửa biệt thự lại, dù làm vậy càng tăng thêm cảm giác nguy hiểm, nhưng trên thực tế, có mở rộng cửa thì bọn họ cũng chẳng ra được.
"Bây giờ chúng ta có thể đoán được một việc, là chúng ta bị nhốt ở biệt thự, báo nguy hay chạy đi đều vô dụng." Nam tây trang nói.
"Nếu, nếu từ cửa sổ nhảy ra thì sao?" Nam áo sơ mi nói.
Nam tây trang gật đầu, "Ý kiến hay, cậu nhảy thử trước cho chúng tôi xem, nếu cậu không chết, chúng tôi sẽ nhảy."
Nam áo sơ mi lúc này mới ý thức được đề nghị này không hợp lý, mặc kệ nam tây trang châm chọc mình, sốt sắng nói: "Nhảy cửa sổ cũng không được, vậy làm sao bây giờ?"
"Ở yên tại biệt thự, đến ngày thứ sáu, chúng ta có thể kết thúc trò chơi này." Hạ Nhạc Thiên đột nhiên lên tiếng.
Nam áo khoác và nam áo sơ mi có chút mờ mịt không rõ.
Không biết Hạ Nhạc Thiên nói trò chơi là chỉ cái gì.
Nam tây trang gật đầu nói: "Không sai, chúng ta cần phải đoàn kết, chỉ cần ở đây sáu ngày là có thể kết thúc tất cả."
"Khoan đã, tôi không hiểu hai người đang nói gì." Nam áo khoác nôn nóng nói: "Có thể nói thẳng ra không, đừng vòng vo."
Liên quan đến việc sống chết, ai cũng không bình tĩnh nổi
Hạ Nhạc Thiên nhắc nhở: "Còn nhớ app trò chơi download trong điện thoại các anh không?"
Nam áo sơ mi giống như hiểu ra, vội vàng mở điện thoại vào app trò chơi, sau đó nghiêm túc đọc đi đọc lại yêu cầu và giới thiệu của nhiệm vụ, sắc mặt trắng bệch: "Cho nên...cho nên hai người kia là bị Quỷ Gõ Cửa giết chết?"
Cách chết của kẻ cơ bắp không giống như con người có thể làm được, còn cô gái kia trong nháy mắt bị cắt thành mấy khúc, xung quanh không có dụng cụ nào đáng nghi.
Đủ mọi dấu hiệu cho thấy bọn họ đã đi vào Trò Chơi Tử Vong vô cùng đáng sợ, hơn nữa còn muốn ở năm ngày trong cái nhà ma này.
Nghĩ đến chỗ này có quỷ, nam áo sơ mi liền run cả người, thậm chí còn dâng lên cảm giác tuyệt vọng.
"Xem ra, nhiệm vụ nhắc nhở cho chúng ta 12h đêm sẽ có Quỷ Gõ Cửa giết người, mà kẻ cơ bắp đúng lúc là đối tượng đầu tiên bị Quỷ Gõ Cửa giết, đó là lí do vì sao hắn chết, và chết một cách quỷ dị như vậy."
Nam tây trang nói tới đây, sắc mặt rất khó coi.
Hạ Nhạc Thiên vẫn im lặng, đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Nam tây trang biết, trước mắt người có thể thương lượng chỉ có thanh niên này cùng với nam áo sơ mi, "Hai vị còn muốn nói cái gì không?"
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, giơ ngón trỏ lên, "Một vấn đề vô cùng quan trọng, đêm nay chúng ta làm sao tránh thoát lệ quỷ giết người."
Sắc mặt nam tây trang càng tối tăm, vì vấn đề này hắn cũng không thấy manh mối.
"Ngày hôm qua, kẻ cơ bắp bị thứ kia...thứ kia giết chết, là vì hắn không ở phòng có treo thẻ bài sao?" Một âm thanh yếu ớt vang lên đúng lúc.
Ánh mắt mọi người dồn về phía âm thanh, em gái mắt kính không nhịn được co rụt lại, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói tiếp: "Bây giờ chúng ta không phải đã làm theo lời nhiệm vụ, ở trong phòng có thẻ bài sao, cái thứ kia hẳn là không giết chúng ta đúng không?"
Nam áo sơ mi cũng sáng mắt lên: "Đúng vậy, nếu không sao chỉ có kẻ cơ bắp chết, mà chúng ta đều không có việc gì." Hắn càng nói càng cảm thấy đây là chân tướng, "Cho nên chúng ta chỉ cần yên tâm ở trong phòng, sẽ không có vấn đề gì!"
Tìm ra được biện pháp sống, trong mắt em gái đeo kính cũng ánh lên tia sáng, áp