Đêm khuya 12 giờ, chuông dưới lầu vang lên.
Sau vài phút.
Trước mắt Hạ Nhạc Thiên hiện ra một dòng chữ: [ Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!! ]
Cậu lập tức đứng dậy, theo bản năng thả nhẹ hô hấp.
"Cộc....cộc...."
Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ nặng nề.
Hạ Nhạc Thiên vẫn giữ im lặng.
Một lát sau, tiếng gõ cửa giống như biến mất.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên không những không thở phào, ngược lại còn toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì dòng chữ [ Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!! ] đã kề sát cửa.
Con quỷ kia căn bản không có rời đi, nó đứng ngay ngoài cửa!!
Hạ Nhạc Thiên không biết con quỷ kia có phải cố tình làm vậy không, cũng may cậu có dòng chữ này nhắc nhở, nếu không cậu sẽ nghĩ là quỷ đã rời đi.
Không biết có phải con quỷ kia cho rằng trong phòng không có người hay không, rất nhanh đã rời khỏi cửa, dòng chữ trước mắt Hạ Nhạc Thiên cũng biến mất theo.
Nguy hiểm tạm thời giải trừ.
Lúc này Hạ Nhạc Thiên mới dám đi tới gần cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh nên ngoài.
Hành lang không có bất kì âm thanh nào.
Hạ Nhạc Thiên rất muốn nhìn qua mắt mèo để xem tình huống bên ngoài, nhưng lý trí xiên chết lòng tò mò, cậu không chút do dự xoay người nằm xuống giường ngủ.
Lại qua một đêm.
Hạ Nhạc Thiên bị tiếng la thất thanh làm bừng tỉnh.
Lại chết người.
Trong một căn phòng nào đó.
Nam tây trang sắc mặt âm trầm quan sát thi thể, em gái mắt kính run bần bật.
Hạ Nhạc Thiên trấn an cô một chút, sau đó bắt đầu xem xét thi thể.
Cách chết của nam áo khoác cũng giống với kẻ cơ bắp, xương cốt đều bị dập nát vụn, nhưng trên người lại không có bất kì dấu vết tổn thương nào.
Thi thể nằm trong tư thế vặn vẹo.
Nhìn qua cũng biết được nam áo khoác chết rất thống khổ.
Hạ Nhạc Thiên quan sát một lúc lâu, quay sang hỏi em gái mắt kính, "Là cô phát hiện thi thể đầu tiên?"
Cô lắc đầu, thấp thỏm lo sợ giải thích: "Tôi, tôi sợ ở một mình trong phòng nên muốn đi tìm mọi người, sau đó trùng hợp gặp hắn ra tới, chúng tôi cùng nhau phát hiện."
Hạ Nhạc Thiên hỏi tiếp: "Cửa phòng lúc đó mở ra hay đóng lại?"
Em gái đeo kính lắp bắp trả lời: "Cửa mở, nếu không...nếu không tôi cũng không nhanh chóng phát hiện hắn đã chết."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, ý bảo mọi người xuống phòng khách lầu một, trước khi đi bọn họ đóng cửa phòng nam áo khoác, coi như không thấy.
Dù sao tử trạng cũng quá kinh khủng, nhìn thấy là dựng tóc gáy.
Lầu một.
Giờ chỉ còn lại bốn người ngồi trên bàn ăn không nói một lời.
Hạ Nhạc Thiên chỉ đành mở miệng trước: "Nếu chúng ta muốn tiếp tục sống, phải biết vì sao nam áo khoác lại chết."
Có người mở lời đầu tiên, nam áo sơ mi cũng có dũng khí nói lên suy nghĩ của mình, "Có phải hắn tự mình mở cửa ra không?"
Hạ Nhạc Thiên lắc đầu, "Không thể nào, sau khi chết liên tục hai người, chúng ta đều biết đây không phải trò đùa dai của đoàn phim, trong tình huống thế này ai cũng biết là tuyệt đối không thể mở cửa, cho nên hắn sẽ không tự mở tìm đường chết."
Có lẽ bởi vì nam tây trang liên tiếp thấy người chết, cảm xúc trở nên cực kỳ nóng giận: "Không phải cậu nói không mở cửa sẽ không chết sao?"
Em gái đeo kính im như ve sầu mùa đông, lặng lẽ đỏ hốc mắt.
Hạ Nhạc Thiên không an ủi cô, trong tình trạng mỗi người đều phải chịu áp lực lớn thế này, đặc biệt là biết được biện pháp sống sót ngày hôm qua không dùng được, sợ hãi chết chóc lúc nào cũng bao phủ trên đầu mọi người.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, hỏi: "Có ai nghe thấy tiếng đập cửa hôm qua không?"
Nam áo sơ mi và em gái đeo kính không nói chuyện.
Nam tây trang lạnh lùng hỏi: "Cậu cũng nghe được?"
Hạ Nhạc Thiên chú ý tới chữ cũng người này nói.
Xem ra, ngày hôm qua gặp phải Quỷ Gõ Cửa, ngoại trừ cậu thì còn có nam tây trang, chỉ là hai người bọn họ lại bình an vô sự.
Ngược lại nam áo khoác đã chết.
Việc này làm cho cậu bắt được một manh mối mơ hồ, như có điều suy nghĩ mà hỏi nam tây trang: "Có phải hôm qua anh nghe được nó gõ cửa vài cái, sau đó lại im lặng không?"
Nam tây trang lạnh lùng nhìn Hạ Nhạc Thiên, nói: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
Hạ Nhạc Thiên mím môi: "Nếu thật là như vậy, thì tôi đại khái biết được vì sao hắn chết."
Nam áo sơ mi nghe mà hồ đồ: "Hắn chết như thế nào?"
Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên vô cùng nghiêm túc: "Người chết nhất định không mở cửa, vì hắn biết bên ngoài có quỷ, cho nên sau khi tiếng đập cửa kết thúc, có xác suất rất cao là hắn thông qua mắt mèo để xem thử quỷ đã đi chưa."
Mọi người nghe mà lạnh sống lưng.
"Tóm lại, đêm nay mọi người đều không nên đi ra ngoài, yên tĩnh ngồi trong phòng đừng lên tiếng." Hạ Nhạc Thiên lo lắng sốt ruột nói.
Không biết tại sao, cậu vẫn cảm thấy biện pháp này căn bản không tránh được Quỷ Gõ Cửa giết người.
Nhưng trước mắt cậu không có cách nào khác.
"Nếu, nếu chúng ta đều yên lặng ở trong phòng, nó sẽ không giết người đúng không?" Nam áo sơ mi đột nhiên hỏi một câu.
Không khí lại trở nên đông cứng.
Bàn tay giấu phía dưới bàn của nam tây trang đột nhiên nắm chặt lại, hắn mờ mịt nhìn lướt qua Hạ Nhạc Thiên và hai người chơi còn dư lại, đôi mắt rủ xuống xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Hiện tại mới ngày thứ ba, khoảng cách nhiệm vụ yêu cầu còn dư lại ba ngày.
Nếu hắn không nghĩ ra biện pháp, vậy người chết đêm nay sẽ là hắn!
Thời gian tiếp theo mọi người đều thất thần ăn bữa sáng, không ai còn hơi sức nói chuyện phiếm.
Hạ Nhạc Thiên tiếp tục nghịch điện thoại, giao diện trò chơi không có gì thay đổi, vẫn hiện lên đang ở trong trò chơi như cũ, trừ cái này ra khì không thể bấm vào mục khác.
Cậu thở dài, bỏ điện thoại vào lại trong túi.
Bây giờ cậu đã biết quỷ cần điều kiện mới có thể giết người, bằng không cậu đã chết đêm qua, nhưng đêm nay thì khác, mọi người đều giữ im lặng, hơn nữa không thể mở cửa cho con quỷ kia.
Dưới tình huống đó, lệ quỷ sẽ lựa chọn từ bỏ giết người.
Hay là...!
Chọn đại một người chết?
Hạ Nhạc Thiên cảm thấy mình không nên ngồi chờ chết, mà nên chủ động điều tra nơi này một chút, xem thử có tìm được manh mối gì không.
"Về phòng sớm vậy sao?" Nam áo sơ mi thấy Hạ Nhạc Thiên đứng lên, theo bản năng hỏi.
Hạ Nhạc Thiên cũng không giải