Tông Kiến Hoa đang vội vàng chạy, phía trước không xa chính là công viên, là nơi thích hợp nhất để trốn đi mà không bị phát hiện.
Nhưng không biết có phải ảo giác của hắn không, người đi đường xung quanh tựa hồ có chút khác lạ, mỗi người đều dùng ánh mắt tham lam không che giấu chút nào nhìn chằm chằm hắn, rồi lại giống như bị thứ gì trói buộc mà không thể tới gần.
Sau lưng Tông Kiến Hoa mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì chạy nhanh về phía trước.
Đột nhiên, từ xa truyền đến tiếng gầm rú đinh tai nhức óc từ từ đến gần, Tông Kiến Hoa giật mình xoay người, thấy gã shipper áo khoác đỏ đang lái một chiếc xe máy không ngừng lao tới.
Là nhân viên giao cơm hộp kia!
Tông Kiến Hoa mặt cắt không còn giọt máu.
Vì sao gã shipper lại ở đây, chẳng lẽ là đến giết......giết mình sao?
Tông Kiến Hoa nghĩ vậy, hoảng sợ quay đầu chật vật chạy về phía trước, nhưng tiếng gầm rú càng ngày càng gần, cuối cùng xuất hiện qua khoé mắt của Tông Kiến Hoa, hắn nhịn không được kêu a a a thảm thiết, giống như làm vậy mới có thể phát huy hết sức lực toàn thân, tốc độ tăng lên không ít.
Nhưng mà tốc độ con người có nhanh cỡ nào, cũng tuyệt đối không thể đọ lại xe máy.
Không được bao lâu, xe máy đã đuổi kịp rồi lướt qua Tông Kiến Hoa, nghênh ngang chạy tới một hướng không biết tên.
Từ đầu tới đuôi, gã shipper lái xe máy chưa từng liếc nhìn Tông Kiến Hoa, Tông Kiến Hoa giống như gà đang gáy sung mãn bị túm cổ, tiếng hét đột nhiên im bặt, sau đó là ngạc nhiên không thể tin nổi.
Cho đến xe khi hoàn toàn không thấy xe máy đâu nữa, Tông Kiến Hoa hậu tri hậu giác ý thức được, shipper kia căn bản không phải tới giết mình, gã ta chỉ là vừa trùng hợp đi qua thôi.
Tông Kiến Hoa bèn chạy chằm lại, sau đó chống tay lên đầu gối liều mạng thở phì phò, lúc này hắn không biết nên cao hứng vì mình có thể may mắn sống sót, hay nên dở khóc dở cười vì suy nghĩ lúc nãy của mình.
Chạy quá kịch liệt làm hắn khó thở, trán đầy mồ hôi, toàn thân trên dưới giống như đặt trong lò lửa lớn, đặc biệt là cẳng chân, hắn cảm thấy mạch máu ở đây đang co rút mãnh liệt, nhảy thình thịch thình thịch.
Hắn đợi mình hòa hoãn lại một chút, sau đó liền vội vàng tiếp tục đi về phía trước.
Xung quanh con đường này cơ hồ không có bất cứ cư dân nào lảng vảng, thẳng đến khi hắn đến bên ngoài công viên thì dừng lại, cẩn thận nhìn về phía trước.
Tuy rằng phía trước an tĩnh không thấy gì nguy hiểm.
Nhưng Tông Kiến Hoa không dám tiếp tục đi nữa, bởi vì cổng lớn vào công viên thường thường là nơi có nhiều người nhất, chắc chắn thành phố này cũng giống vậy.
Vậy hắn chỉ có thể trèo tường bò vào công viên.
Tông Kiến Hoa nhìn quanh bốn phía, không phát hiện cái gì có thể dùng được, chỉ đành tự mình vận động, lui ra sau mấy bước, sau đó chạy lấy đà trực tiếp nhảy lên tường cao gần hai mét, chật vật uốn người ngã mạnh xuống mặt cỏ bên kia.
Tuy rằng khá đau, nhưng vẫn chịu được.
Tông Kiến Hoa nhe răng trợn mắt xoa cánh tay, nhanh chóng bò dậy chạy vào rừng cây.
*
Hạ Nhạc Thiên giơ đồng hồ lên nhìn thời gian, hiện tại là 7 giờ đúng, sau khi cậu trả lời tin nhắn của Điền Học Siêu, Điền Học Siêu cũng không nhắn tin nữa, cũng không biết tình huống lúc này sao rồi.
Xung quanh vô cùng an tĩnh, cả tiếng chim kêu cũng không có.
Đến bây giờ cậu vẫn không nghĩ ra vì sao trên đầu những cư dân đó lại không có bất cứ nhắc nhở gì, nếu không phải trên đầu Thích Lệ vẫn còn ba dấu chấm hỏi, Hạ Nhạc Thiên thậm chí sẽ hoài nghi bàn tay vàng của mình có vấn đề.
Mặt khác, trốn ở công viên mới là biện pháp chính xác, bởi vì đến bây giờ vẫn không có nguy hiểm xuất hiện.
Nhưng đồng thời, Hạ Nhạc Thiên cũng mất đi cơ hội tìm kiếm chân tướng.
Chẳng lẽ cứ luôn trốn ở đây đợi đến khi ngày thứ ba kết thúc?
Đây là đường sống thật sự sao...!
Bây giờ cậu đã trải qua ba trò chơi Tử Vong, tuy rằng mỗi trò chơi đều có vẻ tràn ngập nguy cơ, nhưng cậu cũng hiểu được một chuyện vô cùng trọng yếu.
Đó chính là, trong trò chơi nhất định tồn tại một biện pháp an toàn trăm phần trăm.
Trốn ở công viên nhìn có vẻ an toàn, nhưng không ai có thể bảo đảm những cư dân quỷ kia có thể tiến vào tìm kiếm trong công viên hay không.
Chuyện này tương tự như người chơi đem tính mạng treo lủng lẳng trên lưng quần, toàn toàn dựa vào vận khí quyết định sinh tử.
Quan trọng nhất là, đối với người chơi lâu năm có Không Gian Bao Vây mà nói, căn bản không lo vấn đề ăn uống, nhưng tân nhân nếu muốn sống sót, nhất định phải bảo đảm đầy đủ thể lực và tinh thần.
Nói cách khác, chung cư trở thành xiềng xích hạn chế tân nhân trốn tránh lệ quỷ.
Thành phố này không có đồ ăn nước uống.
Hạ Nhạc Thiên cũng chú ý tới trong công viên hoàn toàn không có hồ nước, càng miễn bàn đến suối phun, chứng tỏ tân nhân không thể tìm nước uống từ đường khác, chỉ có thể trở về chung cư.
Vì sao trò chơi lại thiết kế như vậy?
Hạ Nhạc Thiên tự hỏi, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
Nếu người chơi thật sự trở về chung cư, có thể kích phát lệ quỷ tấn công hay không, hoặc là trò chơi cố ý làm vậy, mục đích là vì khiến người chơi sinh ra tâm lý sợ hãi, do dự mâu thuẫn với toà chung cư này.
Nhưng suy đoán này căn bản không có cơ sở.
Bởi vì người có thể không ăn cơm hai ngày liên tiếp, nhưng không thể không uống nước, trong trò chơi thiết lập chỉ chung cư mới có nước, cơ hồ đại bộ phận người chơi chỉ có thể trở về chung cư.
Cho nên mục đích chân chính của trò chơi là lợi dụng chung cư để kiềm chế người chơi, không cho người chơi đi quá xa.
Nói cách khác, lân cận chung cư rất có khả năng có bẫy rập.
Muốn hoàn thành trò chơi, nhất định phải sống ở thế giới này ba ngày, hiện tại mới ngày đầu tiên, tất cả người chơi có lẽ tạm thời vẫn an toàn.
Tuy rằng toàn bộ người trong thành phố đều là quỷ, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm vài lần trò chơi trước, những con quỷ đó có thể phụ trách nhiệm vụ khác, cũng sẽ không tấn công người chơi.
Đương nhiên, còn có một khả năng nữa, đó là những con quỷ trong thành phố đều có thể tấn công người chơi, nhưng chuyện này nhất định có hạn chế.
Tỷ như sau khi giết chết một người chơi, những con quỷ khác sẽ không thể tiếp tục tấn công người chơi còn lại.
Nếu không phải vậy, trò chơi lần này cơ hồ là hoàn toàn nghiêng về phía quỷ, người chơi căn bản không có cơ hội sống quá ba ngày gian nan kiểu này.
Chuyện này ít nhiều cũng làm Hạ Nhạc Thiên cảm thấy an tâm hơn nhiều, đồng thời không khỏi nghĩ tới Cổ Lăng và Lưu Lợi Minh, hai người chơi lâu năm kia có phải đã đoán được người trong thành phố này đều là quỷ hay không, hơn nữa đã sớm trốn tới địa phương an toàn rồi?
Còn có......!người đàn ông tên Thích Lệ Phi kia, lúc này đang ở đâu?
Trong chung cư.
Thích Lệ Phi vốn đã rời khỏi đột nhiên trở lại chung cư, vẻ mặt tự nhiên chế một ly cà phê, dựa nửa người vào sô pha nhấm nháp.
Cà phê nồng đậm tinh khiết xen chút thơm cay làm tâm trạng Thích Lệ Phi rất sung sướng, hắn thở dài một hơi cảm khái, đem ly cà phê đặt lên bàn trà, sau đó phất tay, từ không trung triệu hồi một tấm bảng trong suốt màu xanh lục, cẩn thận xem xét mấy chấm xanh đang hiện ở phía trên.
Đó là vị trí của các người chơi ở thế giới này.
Còn có một điểm đỏ không ngừng đi về trước, tựa hồ đang hướng tới một chỗ nào đó.
Hắn thong thả chớp mi mắt, giống như nhìn xuyên qua thời gian mấy ngàn năm, sau một lúc, hắn mới nặng nề nhìn về một hướng, có vẻ đang tìm kiếm gì đó.
Nửa ngày sau, hắn đứng dậy, nhanh chóng biến mất tại chỗ.
*
Trung tâm thương mại, công viên giải trí ở lầu 4.
Hoàng Khiết Tư nôn nóng đẩy Phan Á Bội, "Phan Á Bội, cô mau tỉnh lại."
Bé gái ôm gấu nhỏ khẽ chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Hoàng Khiết Tư, nhẹ nhàng nói: "Chị ơi, sắp giờ rồi nha."
Hoàng Khiết Tư mờ mịt ngẩng đầu, không hiểu những lời này là có ý gì.
Cô bé cười rộ lên, nhéo cánh tay của chú gấu bông trong lòng, cũng không giải thích.
"Ưm --" Phan Á Bội rên một tiếng.
Hoàng Khiết Tư giật mình, vội vàng đỡ Phan Á Bội ngồi dậy, "Cuối cùng cô cũng chịu tỉnh."
Phan Á Bội mơ mơ màng màng gật đầu, tựa hồ có chút không rõ vì sao mình lại ngất xỉu, thẳng đến khi ký ức trước khi hôn mê dần dần rõ ràng, sắc mặt Phan Á Bội nháy mắt trở nên trắng bệch.
Quỷ!!
Người ở đây đều là quỷ.
Phan Á Bội vội vàng túm lấy Hoàng Khiết Tư, hoảng sợ nói: "Chúng ta chạy mau, nơi này tất cả đều là --"
"Chị tỉnh lại rồi nha!!" Bên tai truyền đến âm thanh non nớt quen thuộc, Phan Á Bội giống như bị điện giật trừng lớn mắt, ngay cả hô hấp cũng ngưng lại trong nháy mắt, chậm rãi nghiêng đầu qua.
Gương mặt trắng bệch mặt bỗng nhiên tiến lại gần Phan Á Bội, khuôn miệng lúc đóng lúc mở nói: "Chúng ta chơi trò chơi nha chị ơi."
Phan Á Bội hoảng sợ kêu lên một tiếng, liều mạng trốn ra sau, nhịn không được chảy nước mắt, "Không cần, tôi không chơi trò chơi."
Hoàng Khiết Tư có trì độn cỡ nào cũng ý thức được chỗ không thích hợp, cô có chút sợ hãi nhìn bé gái, một suy nghĩ đáng sợ chậm rãi hiện lên trong đầu.
Bé gái tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Khiết Tư, cười hì hì nói: "Làn da của chị trắng quá nha, nhất định ăn rất ngon."
Hoàng Khiết Tư cả người run lên, rét lạnh bao phủ toàn thân.
Cô rốt cuộc hiểu được vì sao tài xế kia không để ý Phan Á Bội, mà cứ nhìn chằm chằm chính mình, bởi vì làn da của cô trắng hơn Phan Á Bội, thoạt nhìn....!ăn ngon hơn.
Phan Á Bội hoảng sợ nhìn bé gái, không khỏi nghĩ tới ba hộp cơm trong chung cư, tất cả đều là bộ phận cơ thể người.
Thì ra quỷ muốn ăn thịt người chơi!!
Công viên giải trí ở lầu 4 vẫn luôn mở bài nhạc giai điệu vui tươi, nhưng sau khi bé gái nói muốn chơi trò chơi, điệu nhạc đột