Cho dù diện tích khu vui chơi rất lớn, hơn nữa còn có nhiều công cụ vui chơi làm lá chắn, nhìn có vẻ rất an toàn.
Nhưng nếu cô cùng Hoàng Khiết Tư vẫn luôn trốn ở dưới thang trượt, bị tìm được cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Trừ khi cô cùng Hoàng Khiết Tư lập tức đổi chỗ ẩn nấp, hạ thấp tỉ lệ bị quỷ tìm được.
Nhưng Phan Á Bội thật sự không có dũng khí chạy ra, cô sợ một khi mình vừa ló đầu ra, đúng lúc đối diện với con quỷ kia, khi đó cô nhất định sẽ bị quỷ giết chết.
Nó chính là quỷ đó!
Cho dù chỉ là một con quỷ nhỏ, nhưng không phải ai cũng có thể ứng phó được, Phan Á Bội càng nghĩ càng sợ hãi, thân thể càng run kịch liệt.
Hoàng Khiết Tư cũng sợ hãi, nhưng cô vẫn luôn mạnh mẽ chống đỡ, chờ đợi Trưởng phòng trả lời.
Cô cũng không muốn đem mạng sống gửi gắm vào một người chơi xa lạ, nhưng cô và Phan Á Bội hết cách rồi.
Hai người bọn họ vẫn là tân nhân, đối với trò chơi này hoàn toàn không hiểu hết.
Hai người nôn nóng chờ đợi gần mấy chục giây, thậm chí có một loại ảo giác sống một ngày bằng một năm, cũng may lúc này Trưởng phòng nhắn tin đến, làm thần kinh căng như dây đàn của hai người nháy mắt tan rã.
[Trưởng phòng: Các cô nhất định vẫn còn bỏ sót một manh mối quan trọng, mau cẩn thận nhớ lại còn chỗ nào chưa nói.]
Sau khi gửi xong tin nhắn này, Trưởng phòng lại gửi thêm một tin: [Cách bảy phút lập tức đổi chỗ trốn đi, các cô càng ngốc ở một chỗ càng lâu thì quỷ càng dễ dàng tìm được.]
Hoàng Khiết Tư cùng Phan Á Bội nhìn nhau, mặt tái nhợt.
Hoàng Khiết Tư nắm chặt di động, không biết nên làm thế nào cho phải, cô biết Trưởng phòng nói đúng, nhưng chỉ việc trốn ở chỗ này, cũng đã yêu cầu cô phải lớn gan chống đỡ, càng miễn bàn đến chạy trốn khắp nơi trong công viên lầu 4, làm như vậy lúc nào cũng có khả năng chạm mặt cô bé quỷ kia.
Nhưng cô không thể không làm vậy.
Hoàng Khiết Tư khẽ cắn môi, nhìn Phan Á Bội.
Phan Á Bội trừng lớn mắt, cả người run rẩy lắc đầu, sợ hãi quá độ làm cô mất đi dũng khí chạy trốn.
Hoàng Khiết Tư hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt kiên quyết chưa từng có, cô phải bất chấp tất cả để sống sót, trong lòng Hoàng Khiết Tư nổi một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, vội vàng bò ra ngoài.
Phan Á Bội thấy Hoàng Khiết Tư thật sự rời đi, khủng hoảng bao trùm cả đầu óc, khiến cô làm theo tiềm thức bắt lấy cổ chân Hoàng Khiết Tư, buột miệng thốt lên: "Đừng bỏ lại tôi!!"
Hoàng Khiết Tư vừa sợ vừa giận nhìn Phan Á Bội.
Phan Á Bội lúc này mới cả kinh, cô vừa rồi đột nhiên không cẩn thận tạo tiếng động, "Tôi, tôi đi cùng cô."
Sợ hãi đến mấy cũng phải chạy khỏi nơi này.
Phan Á Bội vội vàng buông chân Hoàng Khiết Tư, sau đó cũng bò ra ngoài, Hoàng Khiết Tư nhìn quanh bốn phía, chọn một hướng trong đó chạy đi, Phan Á Bội sợ hãi không thôi, theo bản năng đuổi theo Hoàng Khiết Tư.
Hai người một trước một sau chạy đi.
Không bao lâu, góc thang trượt xuất hiện một giày nhỏ màu đỏ, trong lòng ngực nó ôm gấu nhỏ chậm rãi vòng qua hồ chứa đồ chơi, có chút không cam lòng rời đi.
Hoàng Khiết Tư chọn leo lên chỗ cao trốn tránh, chỗ này cũng giống cầu thang đồ chơi, rất thích hợp để ẩn nấp mà không bị quỷ liếc mắt một cái đã phát hiện.
Phan Á Bội theo sát phía sau, cũng theo Hoàng Khiết Tư trốn vào ống tròn, quang cảnh âm u xung quanh không những không làm hai người cảm thấy sợ hãi, ngược lại sinh ra một chút an tâm.
Hoàng Khiết Tư vô cùng tức giận hành động lúc nãy của Phan Á Bội, nhưng cô lại không dám trực tiếp tranh cãi với Phan Á Bội, chỉ có thể âm thầm đem thiệt thòi nuốt vào bụng.
Phan Á Bội lúc này mới hoà hoãn lại tinh thần, vội vàng đẩy đẩy Hoàng Khiết Tư, ý bảo cô xê vào trong một chút.
Hoàng Khiết Tư im lặng không lên tiếng tiếp tục bò một đoạn đường, oán hận trong lòng càng thêm mãnh liệt, Phan Á Bội hoàn toàn không phát hiện, vội vàng móc di động ra xem xét tin nhắn trong group.
Hoàng Khiết Tư cũng cầm điện thoại ra cẩn thận nhớ lại toàn bộ chi tiết xảy ra ở lầu 4.
Sau khi lên lầu 4, cô liền gặp được cô bé kia, mặc váy màu đỏ, trong lòng ôm......búp bê Tây Dương, sau đó cô rời khỏi nơi đó, lại gặp cô bé ở cửa thang cuốn.
Mà trong lòng cô bé này lại ôm một con gấu.
Ngay sau đó, cô bé này nói muốn cùng các hai cô chơi một trò chơi, nhưng cụ thể là trò chơi gì thì lại không nói rõ, bởi vì cả người cô bé kia đột nhiên chảy đầy máu, doạ cô sợ tới mức nhanh chóng kéo Phan Á Bội chạy trốn.
Đúng rồi.
Hoàng Khiết Tư đột nhiên nhớ tới một chi tiết quan trọng, cô bé kia còn nói một câu, có thể liên quan đến manh mối chạy trốn hay không?
Hoàng Khiết Tư nhanh chóng đem tin tức này gửi vào trong group: [Cô bé kia đột nhiên cả người nhiễm đầy máu, còn nói một câu là rất ghét khiêu vũ với búp bê Tây Dương, ghét nhất chia sẻ đồ ăn với búp bê Tây Dương.]
[Đúng rồi, chỗ này vẫn luôn phát một bài đồng dao, lời bài hát là búp bê Tây Dương cùng gấu nhỏ khiêu vũ, tôi không biết chuyện này có liên quan gì với thú bông hai cô bé kia ôm trong ngực hay không.]
Hoàng Khiết Tư đem tất cả chi tiết mình có thể nhớ ra nói cho Hạ Nhạc Thiên.
Phan Á Bội ôm di động, nôn nóng chờ đợi Trưởng phòng trả lời.
Nhưng sau khi Hoàng Khiết Tư gửi đi vài tin nhắn, Trưởng phòng vẫn không trả lời, cô lập tức cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ Trưởng phòng kia không muốn giúp hai người các cô sao?
Phan Á Bội vội vàng gửi tin nhắn: [Trưởng phòng, anh mau nói cho tôi biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, còn chờ nữa tôi với Hoàng Khiết Tư thật sự sẽ chết ở chỗ này mất.]
[Anh nói đi chứ? Vì sao không nói lời nào, có phải anh hối hận không muốn giúp chúng tôi nữa không?]
Hoàng Khiết Tư không khỏi ngẩng đầu nhìn gương mặt dữ tợn của Phan Á Bội, nhịn không được lui về phía sau.
Hạ Nhạc Thiên thấy tin nhắn mang điệu bộ chỉ trích của Phan Á Bội, ấn tượng đối với cô gái này nháy mắt rớt xuống, nhưng dù vậy, cậu vẫn muốn thử giúp hai người họ.
Ngoài việc muốn cứu người ra, còn một nguyên nhân nữa là cậu muốn xác định một chuyện càng quan trọng hơn.
Hạ Nhạc Thiên nhìn kỹ tin nhắn Hoàng Khiết Tư gửi tới, sau khi suy nghĩ cẩn thận một chi tiết mấu chốt.
Này hai cô bé này rõ ràng là song bào thai, vì sao lại không cùng nhau xuất hiện?
Đáp án rất đơn giản.
Đó là này hai chị em song sinh này có quan hệ đối địch.
Còn nguyên nhân, có thể là vì tranh đoạt đồ ăn đi...!
Trò chơi [Quỷ Đặt Đơn] đã nói rất rõ người cần phải ăn cơm, mà quỷ cũng giống như vậy, nhưng khác với người ở chỗ, đồ ăn của chúng là người chơi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bé gái ôm búp bê Tây Dương lại cố ý dụ dỗ Hoàng Khiết Tư đi với nó, bởi vì nó không muốn một con quỷ khác cướp đi đồ ăn.
Còn bài đồng dao về búp bê Tây Dương khiêu vũ với gấu nhỏ kia, rất có thể là công viên đang gợi ý cho người chơi rằng không chỉ có một con quỷ, mà là hai.
Hơn nữa còn ám chỉ hai con quỷ song sinh này có quan hệ không tốt lắm.
Nếu không có manh mối Hoàng Khiết Tư cung cấp, Hạ Nhạc Thiên tuyệt đối sẽ không nghĩ đến việc hai con quỷ song sinh này có quan hệ đối địch, nhưng thực tế là cô bé ôm gấu nhỏ đã nói với Hoàng Khiết Tư rằng nó rất chán ghét búp bê Tây Dương, hơn nữa ghét búp bê Tây Dương cướp đi đồ ăn.
Hiển nhiên búp bê Tây Dương là đang ám chỉ một con quỷ khác.
Nhưng biết rõ mọi việc là một chuyện, tìm ra đường sống lại là một chuyện khác.
Mà lúc này, Phan Á Bội cùng Hoàng Khiết Tư tựa hồ nghe được tiếng bước chân loáng thoáng, hai người nháy mắt hoảng loạn lên, đầu óc Hoàng Khiết Tư trống rỗng, theo bản năng bò về phía miệng ống.
Phan Á Bội thấy thế, vội vàng bò theo, hơn nữa thường thường quay đầu lại nhìn về phía miệng ống.
Chờ đến khi hai người trước sau bò ra ngoài, một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện phía bên kia miệng ống, đôi mắt mở trừng trừng gắt gao nhìn chằm chằm hai người, chậm rãi lộ ra nụ cười giả tạo, ngay sau đó nó bò vào ống, không nhanh không chậm bò về phía hai người.
Đầu óc hai người ong lên một tiếng, Phan Á Bội thậm chí sợ tới mức ngốc lăng ra, Hoàng Khiết Tư vội vàng kéo Phan Á Bội chạy về một hướng nào đó.
Tay chân cô nhóc vụng về bò hồi lâu, cuối cùng cũng bò từ bên trong ra, nó nhìn quanh bốn phía lại không thấy hai người đâu cả, máu trên người không ngừng tràn ra, nhuộm chiếc váy đỏ càng sậm màu.
Nó đứng ở tại chỗ nghĩ một lát, đi về một phía hoàn toàn ngược lại hai người.
Hoàng Khiết Tư thấy được bánh xe quay loại nhỏ, nếu trốn vào bên trong, có lẽ có thể tránh được một kiếp, vì thế cô lôi kéo Phan Á Bội nấp vào một cái bánh xe quay, sau đó núp sâu xuống dưới để phòng ngừa bị quỷ nhìn thấy nửa người trên.
Bánh xe quay chỉ có bốn hộp trống, lấy tốc độ thong thả chuyển động.
Phan Á Bội liều mạng thở phì phò, cơ hồ sợ tới mức hồn bay theo gió, nếu không phải Hoàng Khiết Tư lôi kéo mình đào tẩu, nói không chừng cô còn đang đứng ngốc ra ở đó, cuối cùng bị quỷ bắt lấy ăn thịt.
Phan Á Bội quay đầu nhìn Hoàng Khiết Tư, môi mấp máy vài cái, nhưng nghĩ tới gì đó lại mau chóng ngậm miệng lại.
Không thể nói chuyện.
Sẽ bị quỷ phát hiện.
Hoàng Khiết Tư ổn định hơi thở, không để ý đến Phan Á Bội, vội vàng lấy di động ra xem tin nhắn trên group chat.
Cô muốn biết trong khoảng thời gian này Trưởng phòng có trả lời mình hay không, nhưng lịch sử trò chuyện hiển thị tin nhắn cuối cùng vẫn là tin của mình gửi, Hoàng Khiết Tư nháy mắt rớt xuống hầm băng, vừa mất mát vừa tuyệt vọng.
Cô ngại hỏi Trưởng phòng còn có thể giúp mình nữa không, có phải là......!Đã từ bỏ hai người bọn cô hay không.
Trưởng phòng không có nghĩa vụ cũng không có trách nhiệm cứu hai người.
Hoàng Khiết Tư nói