Từ khi đã quyết, thái độ của Trần Nhan Linh đối với Cố Vân Hi càng thêm thân cận tự nhiên, lại còn săn sóc, làm Cố Vân Hi cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hệ thống lạnh nhạt nói.
【 Ký chủ chẳng lẽ ngài muốn công lược nữ phụ? 】
"Sai rồi, không phải công lược, là theo đuổi."
【 Ký chủ ngài điên rồi sao? Đó chính là kẻ địch của nữ chính! 】
"Bảo hộ nữ chính và theo đuổi nữ phụ, không có chỗ nào xung đột đi, 01 cô kích động cái gì?"
Độ hảo cảm của cô nữ chính không thanh thuần kia, Trần Nhan Linh đã hoàn toàn từ bỏ. Nữ chính chán ghét nguyên chủ không ít tý nào, nàng lười đi cày hảo cảm, để cho nàng ta tiếp tục chán ghét đi, dù sao chỉ cần nữ chính không chết là được.
Hệ thống trầm mặc thật lâu, cuối cùng không quan tâm đến Trần Nhan Linh nữa.
Trần Nhan Linh cũng không thèm để ý, đối với nàng hệ thống cũng chỉ như "trợ lý ảo" trong di động mà thôi, nàng lười phí tâm đi suy đoán ý nghĩ của nó.
Ban đêm trên hồ Ngự Đình có rất nhiều thuyền hoa, đều là của những người đi hội đèn lồng ngắm trăng.
Một cây cầu dài vắt ngang hồ, tựa như một con phố, trên cầu có đủ loại cửa hàng và hàng rong. Tiếng hô mời khách hoà lẫn với tiếng giải đố, cảnh sắc vô cùng náo nhiệt.
Trần Nhan Linh võ công cao cường, không mang theo nhiều thị vệ, chỉ có Vệ Nhất đi theo nàng, Vệ Tam phụ trách điều khiển thuyền hoa, Hồng Oánh theo sau Cố Vân Hi. Hai người Trần, Cố trông cứ như đôi bạn thân cùng ra cửa du ngoạn.
Chỉ là không khí giữa hai vị này vô cùng vi diệu, ngay cả Hồng Oánh cũng thấy là lạ. Tiểu thư nhà mình nhìn Yến vương cười đến quá mức xinh đẹp, thật không giống nụ cười thủ lễ bình thường, ngược lại mỹ lệ khiến người ta không khoier động tâm.
Trên đường có rất nhiều công tử trẻ tuổi thường thường nhìn về phía bọn họ. Nguyên chủ thân xác của Trần Nhan Linh nhan giá trị rất cao, chỉ là khí chất quá sắc bén, đa số nam tử tương đối yêu thích mỹ nhân nhu nhược như Cố Vân Hi hơn. Nhưng giờ nàng muốn theo đuổi Cố Vân Hi, những công tử này dù quang minh chính đại mà ngắm hay là nhìn lén, đều làm nàng tức đến ngứa răng.
Cố Vân Hi cũng không mù, ánh mắt của người ngoài và vẻ mặt Trần Nhan Linh nàng đều xem ra, trong lòng đắc ý vài phần. Xem ra Trần Nhan Linh không phải không có tình ý với nàng.
Nàng đã từng muốn tiến cung, muốn bò lên chỗ cao, muốn đạp hết những người từng bắt nạt nàng dưới chân. Nhưng hiện giờ, nàng không muốn tiến cung, nàng chỉ muốn bắt lấy người trước mắt. Chưa nói tình thâm cỡ nào, nhưng nàng có một loại trực giác, nàng không thể bỏ qua Trần Nhan Linh, nàng ấy là người duy nhất có thể cứu mình thoát khỏi bể khổ.
Sắc trời dần tối, hai người chơi giải đố đèn trên cầu. Người đạt hạng nhất có thể nhận được trản đèn lồng đẹp nhất, rất nhiều người vây quanh trước gian hàng rong, đoán thế nào cũng không trúng.
Trần Nhan Linh không phải là người thông tuệ gì, đố đèn khó như vậy nàng xem đến to cả đầu, không khỏi chắc lưỡi: "Câu đố khó như vậy, hẳn là ngay cả người nhạy bén cũng rất khó nghĩ ra đi."
Cố Vân Hi vừa thấy câu đố, chỉ chốc lát sau liền nghĩ ra đáp án, nàng chớp mắt với Trần Nhan Linh: "Nếu ta nói đáp án này vô cùng đơn giản thì sao?"
"Vậy ngươi nói xem là cái gì?"
"Nếu là ta đoán đúng rồi thì có khen thưởng gì đây?"
Trần Nhan Linh liền nghiêm túc lên. Giọng điệu Cố Vân Hi không giống như nói giỡn, nàng nhìn chăm chú vào mắt Cố Vân Hi: "Được, nếu ngươi đoán đúng, ta liền đáp ứng một yêu cầu của ngươi, chỉ cần ta có thể làm được."
Cố Vân Hi dịu dàng cười: "Được."
Chỉ thấy Cố Vân Hi chậm rãi tiến lên trước, khẽ gật đầu với người bán, nói ra một từ. Người bán kinh ngạc nhìn nàng, liên tục nói: "Đúng rồi! Đáp án chính là nó, chúc mừng vị cô nương này được giải nhất, trản hoa đăng này chính là của cô nương ngươi."
Trần Nhan Linh cảm khái lắc đầu, thật không hổ là nữ phụ phản diện, chỉ số thông minh của mình và người ta thật sự là không cùng một đẳng cấp.
Người chung quanh đều vẻ mặt thán phục, thứ nhất là do Cố Vân Hi đáp được câu đố khó như thế, thứ hai là kinh ngạc với dung mạo của nàng. Nữ tử này đã mạo mỹ lại còn thông tuệ như vậy.
Một công tử trẻ tuổi quan sát đã lâu Cố Vân Hi cạnh đó đột nhiên tiến ra nói: "Vị cô nương này, hoa đăng thường đi đôi, thích hợp nhất là kèm cặp với một bạn lữ tâm đầu ý hợp, không biết cô nương ngươi có không?"
Công tử này một thân áo bào trắng, tay áo viền bạc, tóc cột cao, tướng mạo anh tuấn, xứng với một ngọc trụy và quạt xếp, có vài phần anh tuấn lỗi lạc.
Cố Vân Hi thầm hiểu, khó xử nói: "Công tử sao lại nói lời này? Ngươi ta hai người không quen biết, ngươi chất vấn như vậy là có ý gì?"
Công tử nọ lập tức vội vàng nói: "Là tại hạ đường đột