Trò khôi hài kết thúc, đám đông như chim thú tản đi, không dám đứng nhìn lâu. Trần Nhan Linh thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa quay đầu liền thấy Cố Vân Hi hai mắt híp lại, cười cứ như tiểu hồ ly.
"Nhan Linh khi nào thành người trong lòng ta?"
Trần Nhan Linh khẩn trương đặt đôi tay sau lưng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên, cười nói: "Thật mau sẽ là vậy thôi."
Cố Vân Hi hiểu rõ gật đầu: "Thế à? Vân Hi rất chờ mong ngày này đấy."
Nghe lời này, Trần Nhan Linh rốt cục mới thả lỏng. Xem ra Cố Vân Hi cũng có chút ý tưởng với nàng.
Không ngờ nàng mới vừa thả lỏng, Cố Vân Hi lại cười hỏi: "Không biết lời Nhan Linh nói vừa rồi có tính không?"
Trần Nhan Linh đầy đầu chấm hỏi, tuy không biết là câu nào, nhưng nàng vẫn đáp: "Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy."
Cố Vân Hi thấy ánh mắt nàng mơ hồ, không kiên định chút nào, liền hiểu nàng không biết mình nói tới câu nào. Nhưng chỉ cần được Trần Nhan Linh hứa hẹn, nàng liền yên tâm: "Vừa rồi ngươi nói, chỉ cần ta đáp đúng câu đố này, Nhan Linh liền đáp ứng một thỉnh cầu của ta, có phải thế không?"
"Đúng, lời này không giả, Vân Hi ngươi nói xem ngươi muốn cái gì?" Trần Nhan Linh nghĩ thỉnh cầu gì của Cố Vân Hi nàng hẳn là đều làm được, ngay cả giang sơn Đại Yến này nàng cũng có thể đoạt.
Cố Vân Hi thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Ta hy vọng câu người trong lòng Nhan Linh nói vừa rồi chính là lời thật tình, mà không phải đùa giỡn với ta."
Trần Nhan Linh sửng sốt, Cố Vân Hi này sao lại có năng lực tiếp thu còn tốt hơn một người hiện đại như nàng đây: "Chuyện này là đương nhiên, nếu ta không tâm duyệt Vân Hi ngươi, ta cần gì phải mời ngươi đồng du tiết. Nguyệt Tịch"
Cố Vân Hi khẽ lắc đầu: "Không phải ba tháng trước Nhan Linh ngươi tâm duyệt đại tỷ ta Cố Vân Vãn sao?"
Câu hỏi này làm cho Trần Nhan Linh khẽ đổ mồ hôi lạnh. Nguyên chủ xác thật thích Cố Vân Vãn, còn rất có khả năng là yêu Cố Vân Vãn, bằng không vì sao cam tâm tình nguyện làm lốp xe dự phòng cho Cố Vân Vãn chứ? Cuối cùng còn rơi vào kết cục chết thảm như vậy. Dù nàng đã thay đổi linh hồn, bên người còn có Vệ Nhất, nàng tự nhiên không thể trực tiếp nói không thích, bằng không hình tượng liền mất hết rồi.
Nàng chỉ có thể bày ra dáng vẻ trải qua tang thương: "Nay đã khác xưa, chuyện cảm tình trước giờ đều không thể miễn cưỡng. Ta đã sớm chặt đứt niệm tưởng với đại tỷ ngươi, hiện giờ chỉ nguyện Vân Hi có thể cho ta một cơ hội thân cận ngươi, chiếu cố ngươi."
Cố Vân Hi tươi cười sáng lạn, trong lòng lại rét run. Vì theo đuổi Cố Vân Vãn vô vọng, hết niệm tưởng Cố Vân Vãn, nên mới sinh ra tâm tư như vậy với nàng? Trần Nhan Linh, ngươi hay lắm!
Hệ thống bình thường lười quản chuyện của Trần Nhan Linh và Cố Vân Hi, nó ước gì Cố Vân Hi sớm chết một chút. Thấy ký chủ bận chuyện yêu đương, nó đã đóng chức năng dò xét hảo cảm với Cố Vân Hi, làm cho hiện giờ Trần Nhan Linh hoàn toàn không biết dưới gương mặt tươi cười sáng lạn của Cố Vân Hi là tâm tình phẫn nộ như thế nào.
Quan hệ giữa hai người nháy mắt không bằng lúc trước, nhưng Trần Nhan Linh phản ứng trì độn, vẫn chưa nhận ra được nàng đã nói lời ngốc nghếch thế nào, hệ thống cũng không hoàn toàn đứng về phía nàng, vì thế thời gian sau đó, hoàn toàn chính là Trần Nhan Linh một người chủ động, hỏi han ân cần, một chốc thì ái muội đùa giỡn.
Cố Vân Hi vẫn luôn lễ phép đáp lại, không cự tuyệt, nhưng cũng không tiếp thu.
Ngay cả Hồng Oánh cũng nhìn ra tiểu thư nhà mình không thích hợp, nhưng dù nàng có thân thiết với Cố Vân Hi thế nào thì quan hệ giữa hai người cũng là chủ tớ. Tâm tư Cố Vân Hi luôn luôn khó đoán, nàng không nói, người khác rất khó đoán được nàng suy nghĩ điều gì.
Thuyền hoa của các nàng chậm rãi trôi về phía giữa hồ. Đứng trên thuyền, có thể thấy rõ ràng hoa đăng đủ loại kiểu dáng trên cầu và bờ hồ, màu sắc lấp lánh, trong trời đêm hắc ám còn xinh đẹp hơn sao trời.
Từ lúc Trần Nhan Linh xuyên qua tới nay, rất ít thả lỏng mà du lịch như vậy. Nàng luôn phải xử lý sự vụ trong phủ, các loại chuyện vặt vãnh của nguyên chủ dù sao cũng là công việc của một Nhiếp Chính vương. Có dịp được du thuyền trên hồ với người khác như vậy, rất khó được.
Bầu trời ở thành thị thời hiện đại hiếm khi được đầy sao, đặc biệt là cảnh sao trời lung linh khắp bầu trời thuần tịnh như vậy. Dù Trần Nhan Linh biết mình nhỏ bé đến thế nào, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn sao trời trên cao, mong được chạm vào.
Trần Nhan Linh nhìn lại Cố Vân Hi bên cạnh đang hứng khởi mà thưởng thức hoa đăng. Dưới ánh đèn chiếu sáng, sườn mặt nàng vô cùng nhu hòa, không mang vẻ quạnh quẽ xa cách như ban ngày, trên gương mặt trắng nõn phiếm phấn hồng nhàn nhạt, tư thái thả lỏng giữa hàng lông mày khiến người ta không nhịn được mà muốn khẽ vuốt.
Lúc phát hiện tay mình đã duỗi về phía mặt Cố Vân Hi, Trần Nhan Linh không biết sao chợt bừng tỉnh, nháy mắt thu tay. Trong khoảnh khắc ấy, nàng đột nhiên cảm thấy một luồng hàn ý, nhưng lại không biết từ đâu mà đến.
Trần Nhan Linh theo bản năng đưa mắt tìm kiếm nơi hàn ý phát ra, Cố Vân Hi lập tức nhận ra tư thái đề phòng của nàng. Vừa rồi Cố Vân Hi vốn đang làm bộ không chú ý Trần Nhan Linh duỗi tay về phía nàng, không biết nên cự tuyệt như thế nào, thậm chí không có ý định cự tuyệt.
"Xảy ra chuyện gì?" Cố Vân Hi nhíu mày liễu, thấp giọng hỏi.
Trần Nhan Linh che nàng sau lưng, gọi Vệ Nhất lên lầu: "Vừa rồi có chút không thích hợp, ngươi đi hỏi Vệ Tam xem quanh thuyền chúng ta là những hạng người gì."
Không ngờ nàng vừa nói xong, một nữ tử váy xanh từ lầu một của thuyền hoa liền lên tới, quỳ một gối xuống đất trước mặt nàng, khẽ nói: "Bẩm báo Vương gia, Cố Vân Vãn và Tân hoàng ở trong thuyền hoa phía trước."
Tức khắc thân thể Trần Nhan Linh cứng đờ, người tới không ai khác, chính là Vệ Nhị mà nàng vẫn luôn kiêng kị, ám vệ quen thuộc nguyên chủ nhất.
Bản lĩnh xem mặt đoán ý của Cố Vân Hi rất tốt, ý đề phòng trong nháy mắt của Trần Nhan Linh dù nàng đứng đằng sau cũng cảm nhận được, nàng vươn tay đặt lên bả vai Trần Nhan Linh, nói: "Nhan linh, đại tỷ cũng ở hồ Ngự Đình?"
Lời Cố Vân Hi làm Trần Nhan Linh lập tức lấy lại tinh thần, tươi cười bất biến nói: "Không cần quan tâm bọn họ, chúng ta chơi chúng ta."
"Vừa rồi Tân hoàng và Cố Vân Vãn có ra ngoài khoang thuyền không?" Trần Nhan Linh mau chóng khôi phục trạng thái, nghiêm túc hỏi Vệ Nhị.
"Chưa từng, ám vệ gần đấy có báo, vừa rồi cạnh thuyền hoa xác thật có một ít thị vệ ẩn núp, chẳng qua đều là người bảo hộ Tân hoàng xuất cung du lịch, cũng không làm ra động tĩnh quá lớn." Khuôn mặt tiếu lệ của Vệ Nhị vô cùng đạm nhạt, tựa như một con rối xinh đẹp không cảm xúc vậy. Dù giọng nói rất dễ nghe, nhưng không hề có âm điệu phập phồng.
Trần Nhan Linh cũng lười suy đoán sao nàng lại từ phủ Tình Báo tới đây, biểu hiện quá bài xích ngược lại dễ bị hoài nghi.
"Cứ việc lái lướt thẳng qua thuyền hoa đó cho bổn vương. Ai dám tới gần thuyền chúng ta thì cứ đuổi đi, nếu bọn họ còn không biết tốt xấu liền định tội luôn cho bổn vương. Xảy ra chuyện thì cứ nói các ngươi không biết Tân hoàng ở bên trong, người không biết vô tội."
Được mệnh lệnh của Vương gia nhà mình, Vệ Nhất đương nhiên là không chút sợ hãi, sau khi phân việc cho cấp dưới liền tận chức tận trách mà canh giữ bên người Trần Nhan Linh, một tấc cũng không rời.
Mà Vệ Nhị thì vẫn quỳ gối tại chỗ, Trần Nhan Linh thấy mà ngượng ngùng. Bản thân nàng là nữ tử, nên dĩ nhiên rất dễ sinh