*Thông báo nhỏ: Từ giờ chị Linh xưng hô với hệ thống sẽ là "tôi" - "cô" , còn hệ thống với chị Linh thì là "tôi" - "ngài" nhé. Các chương trước mình cũng chỉnh sửa lại rồi. Ngoài ra tùy theo bối cảnh thế giới hiện đại hay cổ đại mà xưng hô giữa các nhân vật sẽ thay đổi. Lý do: Mình là một con M thích tự hành hạ bản thân *crai*
Cố Vân Hi thân là gia quyến của Thừa tướng, tuy chỉ là thứ nữ không được sủng ái, nhưng dựa theo lệ thường vẫn được ngồi cùng gia quyến của phần lớn các quan viên, vị trí bên cạnh các bàn tiệc trung tâm yến hội.
Nữ quyến trong kinh đa phần đều thích đàm luận phấn son của Linh Lung Các hoặc là trang sức của Ngụy ký, so với không khí giương cung bạt kiếm phía chủ yến hội, không khí giữa các nữ quyến hòa hợp hơn nhiều.
Phần lớn nữ tử kinh thành đều quen biết Cố Vân Hi, tuy không thể xưng là bạn thân, nhưng Cố Vân Hi đối nhân xử thế luôn tốt hơn Cố Vân Vãn nhiều. Hình tượng Cố Vân Vãn ở kinh thành luôn là một nữ tử trương dương ương ngạnh lại có tính ghen tị, thanh danh hư hỏng này phần lớn cũng là do Cố Vân Hi ban tặng.
Cố Vân Hi vừa nói chuyện với các nàng, vừa phân thần đi chú ý nhất cử nhất động của Trần Nhan Linh. Sau màn kịch mới nãy Trần Nhan Linh luôn không nói lời nào, Cố Vân Hi liền tự hỏi không biết nàng có phải vì bị Chu Thị lang mạo phạm mà nhớ tới Tiên đế hay không? Khi nàng còn bé cũng từng nghe Tiên đế yêu thương Trần Nhan Linh lúc ấy vẫn là Thanh Bình công chúa đến mức nào, Trần Nhan Linh trầm mặc như vậy nhất định là do hoài niệm Tiên đế.
Nghĩ thế, lòng nàng liền không vui, kim khoa Trạng Nguyên cái gì, rõ ràng chính là một tên đăng đồ tử không biết tốt xấu!
Cái người trầm mặc kia thì đang bắt hệ thống tính toán tiến độ nhiệm vụ và tích phân khen thưởng cho mình, lòng nàng xác thật không thoải mái, nhưng không thoải mái là bởi vì hệ thống thật sự quá hố!
Lúc trước giúp nữ chủ tránh khỏi chết đuối, tiến độ nhiệm vụ đạt tới 30%, tích phân cũng được 300, đáng tiếc nàng không làm nhiệm vụ phụ gì đó, tới giờ chỉ có 300 tích phân. Chẳng qua 300 hẳn là rất nhiều rồi, dù sao 300 đồng ở thế giới hiện thực có thể mua rất nhiều que cay đấy.
"01, cô có thể cho tôi đạo cụ gì không?"
Hệ thống không kiên nhẫn mà mở cửa hàng tích phân cho nàng, để nàng tự mình xem.
Vừa nhìn, Trần Nhan Linh tức khắc muốn tự chọc mù hai mắt.
《 Càn Khôn Đại Na Di 》10000 tích phân, 《 Độc Cô Cửu Kiếm 》10000 tích phân, 《 Nhất Dương Chỉ 》5000 tích phân, Hồi Hồn đan 10000 tích phân......
Chẳng thà hệ thống nói thẳng ra nàng là quỷ nghèo luôn cho rồi!
"Có cái gì ta mua được không!"
Hệ thống nghĩ một hồi rồi nói.
【 Có thì cũng có, nhưng mà có lẽ ngài không cần. 】
Đồ của hệ thống dù rẻ nhưng chắc vẫn là đồ tốt, Trần Nhan Linh không tin nó sẽ đưa ra đồ vô dụng.
【 Tuyệt Kinh đan 100 tích phân một viên. 】
Tuyệt Kinh đan? Là cái nàng nghĩ sao?
Hệ thống sợ nàng hiểu nhầm, bổ sung nói.
【 Trong một tiểu thế giới có thể tuyệt kinh vĩnh viễn nha, ký chủ nếu ngươi bị đau bụng kinh nhất định phải mua một viên! 】
Mua cái đầu á! Trần Nhan Linh thật không biết tấm thân trâu bò này của nguyên chủ cần thứ đấy làm gì!
Trần Nhan Linh mệt tâm mà chậm rãi xem đồ bán trong cửa hàng tích phân. Nếu hệ thống mà đáng tin thì heo mẹ cũng leo cây được.
Bộ dáng xuất thần của nàng trong mắt người khác chính là vẻ suy nghĩ sâu xa, đảng Tân hoàng xem mà mỗi người run sợ trong lòng, sợ kẻ tiếp theo bị tao ương chính là mình.
Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, giữa yến hội không còn là vũ nữ, mà là một đám thanh niên tài tuấn ngồi đối nhau, bắt đầu ngâm thơ đối ứng.
Nguyên chủ là người thích vung đao múa kiếm, có xem sách thì cũng là sách về đạo trị quốc hoặc là bách gia binh thư, đối với mấy ngôn từ toan hủ này nàng một chút cũng không hiểu.
Trần Dục Kỳ tên nhãi này chính là một văn nhân toan hủ điển hình. Từ khi hắn đăng cơ, toàn bộ Đại Yến thịnh hành ý trọng văn khinh võ, nếu không phải Trần Nhan Linh còn ở đây, chỉ sợ lúc quân địch đánh vào kinh thành bọn họ còn đang ngâm thơ nghe nhạc.
Mấy người trước mắt đều là tài tử có có danh khí trong kinh thành. Những người này không chỉ một bụng đầy thơ văn, hơn nữa xuất thân đều không thấp, kém cỏi nhất cũng là con cái nhà quan. Huyết thống tốt chính là một lợi thế, con nhà nghèo rất khó đứng vững trong kinh thành, tài hoa có tốt đến mấy mà không có cơ hội thì cũng uổng phí mà thôi.
Nhìn mấy người này mới có chút tài văn chương đã tự cao tự đại, Trần Nhan Linh cảm thấy còn không bằng coi vũ nữ khiêu vũ.
Cố Vân Vãn lúc vừa thấy Trần Dục Kỳ ngồi trên ngôi cao nhất liền hưng phấn. Thì ra trước giờ người nàng lén gặp chính là Hoàng đế, nàng cứ cho rằng nhiều lắm là con cái nàh vương hầu gì đó, không ngờ thế nhưng là cửu ngũ chí tôn. Nàng là người hiện đại, không giống mấy người cổ đại bị hoàng quyền tẩy não. Nghĩ vậy, nàng không những vừa tiến đến liền nhìn thẳng hoàng đế, còn thường thường mà tạo chút động tĩnh để cho Trần Dục Kỳ chú ý, nàng cảm thấy mình chắc chắn lấy trúng kịch bản của nữ chính trong tiểu thuyết.
Kỳ thật nàng vốn dĩ chính là nữ chính, nhưng kịch bản lại nằm trong tay Trần Nhan Linh.
Thấy một đám thanh niên tài tử cùng nhau đấu thơ, nàng càng không kìm nén được, khi tất cả mọi người vì một đề từ rất khó mà vò đầu bứt tai, nàng liền thẹn thùng nói: "Tiểu nữ tử bất tài, đề này đúng lúc có