Nhiệm vụ của Trần Nhan Linh chỉ là bảo vệ nữ chính, nàng lười quan tâm trò đạo văn của nữ chính.
Không biết từ lúc nào, cung nữ bên người nàng đã đổi thành người khác. Nhờ có võ công mạnh không lường được của nguyên chủ, nàng nghe được lực và tần suất đặt chân của cung nữ này, khá giống với tiếng chân của mấy người ám vệ nhà nàng.
Quả nhiên, cung nữ cúi đầu rót rượu cho nàng, miệng nhìn qua như không nhúc nhích, nhưng nàng lại nghe thấy giọng cung nữ, vô cùng nhỏ, dù là nhĩ lực của nàng cũng chỉ vừa vặn nghe được thôi.
"Vương gia, Cấm Vệ quân ngoài điện tăng khoảng gấp ba."
Trừ câu này, cung nữ không lên tiếng nữa.
Trần Nhan Linh vẫn tiếp tục uống rượu, tầm mắt lơ đãng dừng trên người Trần Dục Kỳ.
Hắn đang hai mắt sáng lên mà xem Cố Vân Vãn, ý thưởng thức và kinh diễm không che dấu được hiện lên trong mắt. Đối với hắn, Cố Vân Vãn có sức sống mà nữ nhân thời đại này không ai có.
Trần Nhan Linh đoán hắn chắc chắn đang nghĩ: "Nữ nhân ngươi đã thành công làm ta chú ý."
Sau mấy vòng thơ ca, Thanh hầu đứng dậy ra quỳ giữa điện, giới thiệu với Trần Dục Kỳ gánh hát mình mời đến từ Dương Châu.
Thật không hổ là gánh hát danh khí lớn nhất Dương Châu, diễn ca vũ hay nhạc khúc đều tốt hơn vũ ban cung đình một bậc.
Trần Nhan Linh lập tức tập trung tinh thần, đây không phải là cái gánh hát có vấn đề kia sao, trò hay sắp bắt đầu rồi.
Nhưng thứ khiến Trần Nhan Linh kinh ngạc nhất là, nàng vậy mà thấy trong mắt Trần Dục Kỳ chợt lóe hưng phấn.
Hắn hưng phấn cái gì chứ? Những vũ ca này một không bại lộ, hai không mị tục, còn không phù hợp khẩu vị Trần Dục Kỳ, trong các nàng cũng không có nữ tử dung mạo xuất chúng, sao Trần Dục Kỳ còn phấn khởi? Đây chắc chắn có điều đáng ngờ.
Người ở đây đều tửu hứng dâng cao, một đám uống đến mặt đỏ tai hồng, liêu xiêu dựa vào nhau, ngồi không ra dáng, ai còn liên hệ được bọn họ lúc này và hình tượng mệnh quan triều đình áo mũ chỉnh tề khi lâm triều chứ?
Đúng lúc này, gánh hát đang biểu diễn trong điện đột nhiên xảy ra vấn đề. Mấy vũ nữ rút kiếm từ tay áo, ca nữ đập nát lấy tỳ bà, rút đoản kiếm thẳng tay công kích Trần Dục Kỳ trên ngôi cao, ngay cả nhạc sư đánh trống cũng không biết từ đâu lấy ra binh khí.
Tức khắc trong đại điện vang lên tiếng thét chói tai, cung nhân hoảng loạn chạy trốn, có người khóc kêu "Cứu mạng", cũng có người chen lên đi hộ giá, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Cố Vân Vãn là ai? Nàng chính là nữ chính, dĩ nhiên là nhất định phải ở bên nam chính, lực hấp dẫn giữa nam nữ chính mạnh hơn hết thảy.
Nàng thấy Trần Dục Kỳ né tránh kiếm đầu tiên đâm về phía hắn, nhưng tới kiếm thứ hai e là không cách nào tránh được, nàng tự hỏi một giây rồi liền lao thân về phía trước, muốn thay Trần Dục Kỳ chắn một kiếm kia.
Trần Nhan Linh biết nữ chính chắc chắn muốn cứu nam chính, hệ thống trong đầu nàng ong ong kêu thét, điên cuồng thúc giục nàng mau đi bảo vệ nữ chính, ồn đến mức nàng muốn chấn động não.
"Câm miệng! Biết phải cứu nàng rồi!"
Đm nữ chính não nho chỉ toàn yêu với đương, bộ thím đm mắt mù không thấy một đám thị vệ đứng ngay đó sao! Trong đấy tùy tiện một người chắn đao cho Trần Dục Kỳ là được, cần gì tới thím một con gà mờ cái gì cũng không giúp được xông lên?
Trần Nhan Linh mắng thì mắng, nhưng tích tắc khi Cố Vân Vãn chạy đến bên Trần Dục Kỳ, nàng liền nâng tay định rút nhuyễn kiếm bên hông ra. Tay vừa chạm cán kiếm, nàng đột nhiên cảm thấy có điều không thích hợp, bèn ấn nhuyễn kiếm xuống tiếp tục giấu đi, sửa động tác thành cầm lấy chung rượu trên bàn, ném về phía tên thích khách đang định công kích Cố Vân Vãn và Trần Dục Kỳ.
Tuy rằng trong mắt người khác nàng chỉ là cầm chung rượu tiện tay ném một cái, nhưng chỉ có tên thích khách bị nàng ném trúng mới biết chung rượu bay lại đây với lực ném và tốc độ lớn bao nhiêu.
Chung rượu đập vào ót thích khách vỡ tan, chỉ nghe thích khách kêu lên một tiếng, rồi lập tức ngã xuống đất, giãy giụa cũng không kịp, thân thể hoàn toàn bất động, máu đỏ phụt chảy ra từ vết thương còn lấm tấm.
Mấy thích khách cách nàng mấy mét liền sợ tới mức liên tục lui về sau, nhưng là kỳ quái là có người lui lại, nhưng cũng có người không muốn sống lao lên.
Trần Nhan Linh từ đầu đến cuối đều không rút nhuyễn kiếm, chung rượu chiếc đũa trên bàn trong tay nàng đều trở thành lợi khí giết người, đám thích khách võ công bất phàm nhưng ngay cả vạt áo của nàng cũng không sờ tới được.
Trần Dục Kỳ đứng trong vòng vây của thị vệ, lạnh mặt nhìn Trần Nhan Linh, trong lòng ôm Cố Vân Vãn vừa muốn giúp hắn chắn đao.
Hắn đã nhìn được sự kinh hoảng trong mắt Cố Vân Vãn lúc thấy hắn sắp bị thương, lòng quan tâm ấy không giả tạo chút nào. Đây hẳn là nữ tử duy nhất trên đời không thèm để ý xuất thân của hắn, mà đem lòng yêu thích con người thật của hắn.
Cố Vân Vãn được người mình thích ôm, trong lòng đã sớm vui tới nở hoa, dõi theo tầm mắt Trần Dục Kỳ mà xem Trần Nhan Linh, mặt mày lãnh đạm.
Nhưng hệ thống lại ngay lúc này thông báo.
【 Độ hảo cảm của nữ chính đối với ký chủ tăng lên đến -30.