Những người còn lại ngay cả bạn mình cũng không dám đỡ, vội chạy trối chết, nhưng họ không đi luôn, mà tụ tập cách đó không xa như hổ rình mồi.
Trần Nhan Linh nhếch khóe miệng, hừ lạnh một tiếng: "Mấy cậu dọn đồ đi, tớ và Tiểu Minh thủ chỗ này."
Nhà kho này thật đúng là gì cũng có, mấy người bọn họ không chỉ tìm đủ rồi đồ ăn, còn tìm được một số đồ dùng sinh hoạt.
Đồ vật nhét đầy cốp xe lẫn trong xe mà vẫn không đủ chỗ, đúng lúc này người trong hai chiếc xe hội hợp với bọn họ.
Thấy bọn họ tìm được nhiều đồ như vậy, một đám đều trừng lớn mắt, những đồ dư lại liền chất lên xe khác.
Đoàn người này đều là bạn bè Trình Dương Minh, dọc đường cũng cứu thêm vài người.
Trong đó có bạn cùng phòng của Hoắc Dư Húc - Viên Đan. Viên Đan vừa thấy Hoắc Dư Húc liền hưng phấn kêu to: "Dư Júc! Cậu cũng ở đây sao, thật tốt quá! Tớ còn tìm cậu khắp nơi đấy!"
Trần Nhan Linh quay đầu nhìn Viên đan, nếu thật sự muốn tìm Hoắc Dư Húc, vậy có thể đuổi kịp đội chạy nạn này sao?
Viên Đan tuy không đẹp bằng Hoắc Dư Húc, nhưng dung mạo cũng thuộc hàng thượng thừa, trong trường có thật nhiều người theo đuổi, cô ta thuận lợi lên xe cũng hợp tình hợp lý.
Hoắc Dư Húc thấy bạn mình ở đây cũng thật vui vẻ, hai người nhân lúc dọn đồ mà nói chuyện hăng hái tới tận trời.
Trần Nhan Linh bó tay nhìn các nàng, lắc đầu, cầm Vô Kiên cảnh giác xung quanh.
Lúc này nguồn điện đã bị chặt đứt, đèn siêu thị sớm tắt, xe bọn họ ngừng ở ngõ nhỏ bên siêu thị, không dễ phát hiện, vừa vặn bên cạnh là cửa hông siêu thị.
Hiện giờ mới là ngày đầu tiên dịch zombie bùng nổ toàn diện, thật nhiều người đều ý thức được mình phải trốn đi. Thảo luận xong, mọi người nghe đề nghị của Trình Dương Minh, đến nhà cậu tránh né một đoạn thời gian.
Trình Dương Minh gia cảnh rất tốt, có biệt thự tư nhân ở vùng ngoại thành, ba mẹ cậu đều ở nước ngoài, hiện giờ không liên hệ được, cũng không biết tình huống thế nào.
Trần Nhan Linh bấy giờ mới nhớ cha mẹ nguyên chủ không ở thành phố C, hơn nữa hình ảnh về cha mẹ trong trí nhớ nguyên chủ cũng không nhiều lắm, nàng càng không có cảm tình gì, dứt khoát lười nghĩ tới.
Ba chiếc xe vòng ra đại lộ chạy hướng vùng ngoại thành. Cùng ngoại thành ít người, hơn nữa lại ở khu biệt thự độc lập, dù bọn họ nhiều người như vậy hẳn cũng ở được.
Người phụ trách tài xế còn đang khởi động xe, những người khác liền canh giữ bên xe nói chuyện phiếm.
Đúng lúc này, từ siêu thị truyền đến rất nhiều tiếng thét chói tai, mọi người nghe mà da đầu tê dại.
Tiếng kêu vô cùng thê lương, hệt như ai bị cắn xé máu thịt trên người, nỗi thống khổ và sợ hãi hóa thành tiếng gào xé rách yết hầu mà thoát ra.
"Má ơi, cái gì vậy?"
Có người hỏi.
Trần Nhan Linh bình tĩnh nói: "Lúc ở siêu thị mình thấy có mấy người dính máu, hình như là bị zombie cào trúng, có thể là nhiễm virus mà xảy ra dị biến."
Lập tức liền có người nói: "Bên trong còn người sao, có nên vào cứu không?"
Phan Bác Viễn thật khó chịu phản bác: "Cứu cái rắm, hồi nãy đám người trong đó muốn cướp đồ ăn của bố, còn muốn đánh bố, muốn cứu tự vào cứu đi."
Người nọ lập tức im miệng, những người khác cũng không hé răng.
Bọn họ chỉ là một đám sinh viên bình thường, bọn họ nhiều nhất là công kích cái này cái kia trên mạng, ngoài đời thực cái rắm cũng không dám thả.
Trần Nhan Linh nhướng mày, cười lạnh một tiếng: "Muốn cứu thì đi cứu đi, ngây người ra đó chờ tôi dâng đao cho à?"
Nàng vừa dứt lời, đúng thật có hai ba người đứng dậy, nhấc vũ khí định xông vào siêu thị.
Trần Nhan Linh đương nhiên không thể theo. Hoắc Dư Húc ở đây, nàng không đi được.
Hoắc Dư Tịch thấy Trần Nhan Linh cười, khinh thường mà nói: "Cười thật giả tạo."
Trần Nhan Linh quay đầu, nhìn thẳng Hoắc Dư Tịch: "Giờ thì sao?"
Nàng đối mặt Hoắc Dư Tịch, tươi cười trong sáng, trong mắt điểm sao, ngay cả khóe miệng nhếch lên cũng mang ý nghịch ngợm.
Hoắc Dư Tịch không được tự nhiên mà xoay đầu, trong lòng mắng Trần Nhan Linh đểu chết được, tự dưng cứ thích cười với cô, còn cười đến phạm quy như vậy.
Trần Nhan Linh cười lắc đầu, thầm nghĩ chơi với Hoắc Dư Tịch thật đúng là quá vui, tùy tiện đùa một cái liền đỏ mặt.
Có ba người đi vào siêu thị, những người khác nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng.
Trình Dương Minh nhìn bóng lưng ba người kia, cắn răng nói: "Chúng ta xông vào, không đi biệt thự, chiếm cái siêu thị này!"
Trần Nhan Linh thầm tán thưởng mà nhìn Trình Dương Minh. Nam chính thế giới này xem như quyết đoán, hạ quyết tâm rất nhanh.
Chẳng qua lời này vừa ra, thật nhiều người liền bất mãn.
"Vào đó làm gì chứ? Trong đó có người dị biến thành zombie, vào tìm chết sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, siêu thị này lớn như vậy, chúng ta mới bao nhiêu người, chiếm cái rắm! Muốn làm anh hùng cũng đừng kéo chúng ta theo."
Hoắc Dư Húc không vui, mấy người này cầm đồ ăn bọn họ tìm tới thì vui vẻ lắm, lúc gặp chuyện lại phủi tay sạch sành sanh.
"Vậy được thôi, lấy đồ ăn ra, mấy cậu liền đi được rồi."
Giọng Hoắc Dư Húc thiên hướng mềm mại, lúc không nổi giận chính là tiếng nữ thần thật dịu ngọt.
Nam sinh mới nãy mở miệng liền khó chịu: "Cũng không phải cậu dọn đồ, cậu khó ở cái gì!"
Hoắc Dư Húc cố nén xúc động muốn đấm cậu ta, vừa định nói tiếp thì thấy Trình Dương Minh đã nhấc dao, chỉ vào nam sinh kia: "Hoặc là cùng chúng ta vào siêu thị, hoặc là trả đồ rồi cút."
"Những người khác cũng vậy."
Trần Nhan Linh cười hì hì lôi kéo Hoắc Dư Tịch, tự giác đứng về phía Trình Dương Minh. Nàng còn vờ lơ đãng mà rút kiếm, đứng ngay đầu hẻm, ai cũng đừng hòng đi qua.
Nam sinh vốn hùng hùng hổ hổ muốn động thủ, nhưng nhìn Trần Nhan Linh, lại xem Trình Dương Minh, cuối cùng cậu ta vẫn lấy đồ ra, lái xe đi.
Đi cùng cậu ta còn có một nam một nữ. Mười lăm người, còn lại chín người.
Ba người đi siêu thị trước giờ không biết sinh tử, Trình Dương Minh phân phối vũ khí cho những người còn lại, tuy nhìn qua đều quá đơn sơ, nhưng có còn hơn không.
Rất nhiều người nhìn Vô Kiên trong tay Trần Nhan Linh, muốn hỏi mà lại không dám.
Bọn họ lái xe lấp kín cửa hông và cửa lớn, chuyển container hoàn toàn chặn mấy lối ra.
Tiếng kêu truyền đến từ lầu một, cũng chính là khu thực phẩm.
Mọi người thần kinh căng thẳng, kết nhóm dựa lưng vào nhau, siết chặt vũ khí trong tay, dùng sức nhiều đến mức tay nổi gân xanh.
Cách tiếng kêu càng ngày càng gần, bọn họ nghe thấy thật nhiều tiếng kêu cứu.
"Cứu mạng! Cứu cứu con gái tôi! Làm ơn"
Cách đó