Tốn một ngày trời rốt cuộc dọn sạch lầu một, tất cả đồ ăn đều được chất đống vào kho hàng, Phan Bác Viễn và một người nam khác trông coi.
Hiện tại người nơi này cam chịu nghe Trình Dương Minh nói, một là Trình Dương Minh đã cứu bọn họ, hai là năng lực lãnh đạo của Trình Dương Minh cũng không tệ lắm.
Trong hoàn cảnh này, con người có một loại phục tùng tiềm tàng đối với kẻ mạnh và người ra lệnh trước nhất.
Vật dụng hàng ngày ở lầu một không nhiều lắm, may mà trong ba lô Trần Nhan Linh có mang đồ vệ sinh cá nhân của mình. WC lầu một có nước xài, nàng vừa giết người vừa giết zombie, không tránh khỏi dính máu, chỉ đành tùy tiện dùng nước WC tẩy rửa.
Nàng lôi kéo Hoắc Dư Tịch cùng đánh răng ở bồn rửa tay, nhìn Hoắc Dư Tịch qua gương.
Vẻ mặt Hoắc Dư Tịch bình tĩnh, đôi mắt nhìn chằm chằm ly nước trong tay, đánh cái răng cũng chú tâm như vậy.
Làm Trần Nhan Linh thật hoài nghi thứ gì có thể khiến Hoắc Dư Tịch hứng thú, người này cho nàng cảm giác như cái gì cũng không để bụnggiác.
Hoắc Dư Húc từ phía sau đi đến: “Ồ, thì ra bạn Trần ở đây, nãy giờ tớ tìm cậu khắp nơi. Woa, hai người mang đồ rửa mặt à, tớ có thể mượn một chút không, siêu thị ít quá.”
Trần Nhan Linh hơi sửng sốt, nàng mới vừa đánh răng xong Hoắc Dư Húc liền vào, không khỏi quá đúng lúc rồi. nàng nhìn bàn chải đánh răng trong tay mình, lại nhìn vẻ mặt thâm thù đại hận của Hoắc Dư Tịch, tươi cười nói: “Được chứ, cậu dùng đi, dù sao đã tận thế rồi, ai mà để ý mấy chuyện này.”
Vậy là Trần Nhan Linh liền dựa vào tường nói chuyện phiếm với hai cô: “Các cậu nói xem, khi nào chính phủ tới cứu viện đây?”
Hoắc Dư Tịch không đáp lời, tầm mắt nàng còn nhìn chằm chằm bàn chải Trần Nhan Linh mới vừa dùng trên tay Hoắc Dư Húc.
Hoắc Dư Húc tự hỏi một chút: “Tớ cảm thấy chính phủ sẽ không phái viện quân tới, tình huống hiện giờ họ chắc chắn phải bảo vệ người cấp cao chạy trước, chờ đến lúc bọn họ ‘thiện tâm quá độ’ quay đầu lại cứu chúng ta, người trong thành phố đều chết hoặc biến thành zombie gần hết rồi, bọn họ chỉ cần tiêu diệt zombie, sau đó trùng kiến văn minh nhân loại là được.”
Trần Nhan Linh gật gật đầu, Hoắc Dư Húc cũng không tính quá ngốc, chỉ là hơi thánh mẫu. Tuy nhiên, trước mắt nàng cũng không thấy Hoắc Dư Húc thánh mẫu bao nhiêu, ngược lại cứ cảm thấy Hoắc Dư Húc kỳ kỳ quái quái.
Tóm lại, biết hai chị em này đều không bình thường là được rồi.
Đêm hôm đó, mọi người tụ tập nghỉ ngơi trong một khoảng trống họ dọn sạch ra, tốp năm tốp ba dựa vào nhau nói chuyện phiếm.
Có người nói một hồi liền hỏng mất bật khóc, dựa vào người bên cạnh trên người khóc la thành tiếng.
"Mẹ tớ...”
“Tớ còn chưa liên hệ được người nhà, không biết bọn họ thế nào.”
“Đúng vậy, điện thoại toàn mất kết nối, trước đó tớ còn hẹn bạn gái đi chơi, giờ không biết cô ấy có chạy được không.”
Mọi người nhắc đến người mình nhớ mong, người bên cạnh phần lớn lại là xa lạ, cho nhau cho an ủi, tiếng thầm thì trong bóng đêm mông lung mà lại rõ ràng.
Có người cầm di động tìm tín hiệu, đáng tiếc không hề thu hoạch.
Trần Nhan Linh ngồi bên chị em Hoắc gia. Nghĩ cũng lạ, Hoắc Dư Tịch mỗi khi thấy Hoắc Dư Húc đều không cho sắc mặt tốt, nhưng Hoắc Dư lại không ngại cô xấu tính, lo ngồi cạnh Trần Nhan Linh nói lung tung với nàng.
“Ôi, ba mẹ tớ còn ở nước ngoài, hoàn toàn không liên hệ được, hai người các ngươi đâu?”
Trần Nhan Linh giả bộ thương cảm lo lắng hỏi.
Chị em Hoắc gia dường như không quan tâm cha mẹ mình chút nào, Hoắc Dư Húc chẳng thèm để ý mà nhún vai: “Hai người bọn họ phỏng chừng sớm chết trong xó xỉnh nào rồi. Dù sao đã cắt đứt liên hệ với tụi tớ thật lâu, vừa nhắc tới tiền liền trốn mất bóng.”
Trần Nhan Linh thấy thật kỳ quái, lời này nữ chính thánh mẫu nói khỏi miệng được sao?
“01, Hoắc Dư Húc có phải nữ chính không vậy? Cảm thấy không thánh mẫu bao nhiêu.”
【 Không biết. 】
“Có công cụ kiểm tra hay không?”
【 Không có. 】
Vậy thì đau đầu rồi, muốn xác định Hoắc Dư Húc có phải nữ chính không, chẳng lẽ phải đặt cô ấy vào nguy hiểm, sau đó lại cứu người xem thanh tiến độ hay sao?
Chẳng qua đáng mừng chính là, tạm thời không xuất hiện người nào hư hư thực thực giống nữ chính.
Trần Nhan Linh chuyện phiếm với Hoắc Dư Húc cũng khá hài hòa, rốt cuộc hai người đều có tài giao tế, nhân duyên rộng, vòng giao hữu cũng lớn, đề tài gì cũng nói được.
Nhờ vậy nàng mới hiểu biết chút tình huống Hoắc gia.
Hai chị em sinh ra trong một gia đình mỗi ngày mắng chửi đấu đá, cha mẹ bất hòa, thường xuyên trút giận vào các cô. Xui xẻo nhất là Hoắc Dư Tịch, tính cách khó ưa, cũng chọc cha mẹ ruột không thích. Hoắc Dư Húc thì thuộc loại linh hoạt biến báo, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, còn thỉnh thoảng được cha mẹ khen.
Tính cách hai chị em hình thành trong hoàn cảnh như vậy, thật là khác nhau như trời với đất.
Hoắc Dư Tịch đột nhiên cười lạnh: “Lại bắt đầu bán thảm rồi à?”
Hoắc Dư Húc vẫn tươi cười đầy mặt: “Đây không phải là bán thảm, đây là tự kiểm điểm.”
Từ nhỏ Hoắc Dư Tịch đã chán ghét Hoắc Dư Húc, mỗi khi cô bị cha mẹ đánh, Hoắc Dư Húc luôn giả vờ ủy khuất, giành được đồng tình của người khác.
Mà cô chỉ có thể cắn răng ngạnh kháng. Cô không muốn yếu thế, dựa vào cái gì mà cô nhất định phải nịnh nọt lấy lòng mới đạt được đồ cô nên có, vì cái gì mà cô phải tỏ ra yếu thế với đám người đáng chết kia.
Nhóm người an bài tam đội gác đêm, thay phiên nhau nghỉ ngơi, phần lớn phụ nữ và trẻ con ngủ ở chính giữa nhất, được mọi người vây quanh.
Trần Nhan Linh không ngủ, cô ngồi trên sàn, Vô Kiên ngay bên cạnh.
Chị em Hoắc gia đều đã ngủ, Trình Dương Minh đi tới ngồi xuống bên Trần Nhan Linh, im lặng.
Trần Nhan Linh nghi hoặc nhìn cậu, nàng và nam chính không có gút mắc gì chứ?
Qua hồi lâu, Trình Dương Minh mới mở miệng: “Trần Nhan Linh đúng không, tớ biết cậu, hoa hậu khoa Văn học.”
Trần Nhan Linh nhướng mày: “Cần tớ đáp lễ khen lại cậu không?”
Trình Dương Minh lắc đầu, “Tớ biết cậu vì cậu là hoa hậu duy nhất công khai xu hướng tính dục, thật nổi danh với mấy bạn trong khóa. Cậu thích Dư