Tuy chiếc jeep quân dụng của họ rất chắc chắn, nhưng vụ nổ khiến cả xe lật mấy vòng. Vỏ xe bị tổn thương nghiêm trọng, cửa xe biến dạng.
Chấn động khiến người trong xe va đập vào ghế dựa và cửa sổ, vài người bị hành lý đồ đạc đè phải.
Trần Nhan Linh ngã dưới sàn, gắng sức cử động, khoác tay lên cửa xe thử đẩy ra, nhưng cửa hoàn toàn không nhúc nhích. Nàng có đeo Vô Kiên sau lưng, nhưng vừa rồi lật xe không biết nó đã văng đến chỗ nào.
“Dư Tịch? Cậu đâu rồi?”
Trần Nhan Linh nhìn khắp nơi tìm Hoắc Dư Tịch nhưng chẳng thấy cô đâu.
Chợt mấy tiếng súng đùng đùng vang lên từ cửa xe trước mặt Trần Nhan Linh, nhưng không thấy đạn bắn xuyên qua.
Qua một hồi, cửa xe bị người bên ngoài cạy ra.
Hoắc Dư Tịch tay dính máu, vứt súng xuống đất, một tay bẻ cửa xe, một tay dùng Vô Kiên giữ khe cửa mình vừa cạy được. Máu từ tay cô chảy xuống, chạy suông theo thân kiếm, màu đỏ tươi yêu dị lạ thường.
Cả người cô dính đầy tro bụi, trên mặt cũng bết bùn đất, còn có mấy chỗ bị trầy da đổ máu.
Lúc thấy Trần Nhan Linh bị đè dưới ghế dựa không thể động đậy, cô đỏ hốc mắt, mũi khẽ hít, nói: “Cậu, không bị gì là tốt rồi.”
Lúc xe bị nổ tung, Hoắc Dư Tịch bị đẩy bay ra từ cửa sổ, có vài người cũng bị giống cô. Thương thế cô xem như khá nhẹ, lúc gượng dậy cô thấy thanh kiếm Vô Kiên của Trần Nhan Linh nằm cách đó không xa, nhưng nhìn quanh lại không tìm được Trần Nhan Linh, cô liền luống cuống cầm Vô Kiên, mặc kệ đau đớn trên chân, chạy về phía xe.
Vừa lúc nghe thấy giọng Trần Nhan Linh, cô liền bắn nát khóa xe, dùng vô kiên cạy cửa. Thanh kiếm này quá sắc bén, thật ra chỉ cần chém một cái là có thể cắt đứt cửa xe, nhưng cô không biết Trần Nhan Linh nằm đâu trong xe nên không dám xuống tay, chỉ có thể dùng cách cạy cửa.
Đến lúc thấy Trần Nhan Linh bị đè dưới ghế, cô mới dùng vô kiên chém nát ghế dựa, vươn tay kéo người ra.
Trần Nhan Linh thuận thế bò ra, nàng thương không nặng, nhưng Hoắc Dư Tịch cả người trầy trụa, nhất là chân sưng hồng một mảng, quá mức chói mắt.
Nàng ngồi xổm xuống, hỏi: “Đau không?”
Trần Nhan Linh đưa tay chực vuốt ve vết thương của Hoắc Dư Tịch, nhưng lại sợ Hoắc Dư Tịch đau, bàn tay liền khựng lại giữa không trung.
Hoắc Dư Tịch ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiếc phi cơ đang dần dần tới gần, cô kéo Trần Nhan Linh: “Nói sau đi, tụi mình phải đi mau, người ném bom tới rồi.”
Ai ngờ Trần Nhan Linh bắt lấy tay cô, đưa lưng về phía cô: “Đi lên.”
Hoắc Dư Tịch chần chờ trong chốc lát, lúc bị văng ra đầu gối cô đập vào thành xe, nãy giờ toàn là đi khập khiễng, phỏng chừng chạy không được vài bước đã bị người bắt kịp.
Miệng vết thương nhìn dọa người, nhưng cô từ nhỏ đã quen chịu đựng đau đớn, theo thói quen mà cho rằng thân thể mình là vô địch, khi thấy Trần Nhan Linh ngồi xuống đưa lưng về phía mình, cô liền nhớ đến lần Trần Nhan Linh không chút do dự mà cõng Hoắc Dư Húc. Cô thừa nhận, khi đó cô ghen tỵ không chịu nổi.
Cô không nói gì thêm, nhặt súng lên, nhanh chóng nằm lên lưng Trần Nhan Linh.
Vô kiên còn trong tay Hoắc Dư Tịch, tay còn lại cầm súng, cô như vậy liền không tiện ôm Trần Nhan Linh, Trần Nhan Linh nhìn thoáng qua, nói: “Ném súng, giữ kiếm.”
Trong mắt Hoắc Dư Tịch hiện nỗi do dự, nhưng cô biết hiện giờ không phải lúc dong dài, bèn thành thật ném khẩu súng vào một đống đá vụn. Đảm bảo Hoắc Dư Tịch ngồi chắc rồi, Trần Nhan Linh lập tức cõng cô chạy vào con phố gần đấy.
Trần Nhan Linh dùng tốc độ nhanh nhất đời mình mà chạy, xuyên qua những con hẻm nhỏ, tận lực rời xa sân vận động.
Mặc cho hệ thống điên cuồng kêu gào giục nàng mau đi cứu nữ chính, nàng hiện giờ thật sự không tài nào phân thân làm việc. Muốn cứu nữ chính, tiền đề là mình người yêu phải sống sót, nữ chính gì đó hoàn toàn không quan trọng bằng người yêu nàng.
Tiếng oanh tạc đằng sau liên tục vang lên không dứt, hơn nữa tập trung ở gần sân vận động, không thể tưởng được nếu vừa rồi bọn họ thật sự về tới sân vận động thì sẽ bị thế nào.
Bả vai Trần Nhan Linh thon gầy, nhưng lại khiến Hoắc Dư Tịch cảm thấy ấm áp lạ thường. Quanh người không phải mùi máu tươi, mà là hương thơm từ tóc Trần Nhan Linh, cô lặng lẽ đưa mặt sát vào, cẩn thận mà đắm chìm vào mùi hương ấy. Nếu khoảng khắc này có thể dừng lại, vậy quả thật không gì tốt hơn.
Chẳng biết chạy bao lâu, Trần Nhan Linh cảm thấy cảnh tượng trước mắt càng ngày càng lu mờ, nàng thậm chí không nghe được bất kỳ tiếng động gì, chỉ thấy ù ù lỗ tai. Hoắc Dư Tịch giãy giụa muốn xuống, lúc Trần Nhan Linh bắt đầu thở hổn hển cô liền hối hận. Cô không nên ích kỷ mà để cho Trần Nhan Linh cõng mình, rõ ràng nếu Trần Nhan Linh chạy một mình là đã trốn xa rồi, nhưng tư tâm cô lại muốn được Trần Nhan Linh cõng.
Lúc đầu cô giãy giụa sẽ bị Trần Nhan Linh nhắc nhở “Đừng lộn xộn”, về sau Trần Nhan Linh đã không sức nói chuyện.
Hai người cùng nhau ngã xuống đất, nơi này là phố một chiều, xe trên đường đều hướng về một phương, mấy chiếc xe bỏ hoang nằm loạn xạ và đám bàn ghế của các cửa hàng mặt tiền hoàn toàn che giấu các cô .
Trên mặt đất là gạch đá dơ loạn, cằm Trần Nhan Linh sượt qua, tức khắc trầy da.
Hoắc Dư Tịch nâng nàng dậy, thấy Trần Nhan Linh môi trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, giọng cô không khỏi run rẩy: “Trần Nhan Linh? Cậu sao rồi?”
Trần Nhan Linh không trả lời cô.
“Nhan Linh? Nhan Linh……” Cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập của Trần Nhan Linh, nhưng cơn khủng hoảng cực đại khiến cô không tài nào bình tĩnh nổi, run rẩy không ngừng mà kêu tên Trần Nhan Linh.
Trong cơn mơ hồ, Trần Nhan Linh loáng thoáng nghe thấy tiếng Hoắc Dư Tịch gọi mình. Hoắc Dư Tịch hoàn toàn không giống Cố Vân Hi, nhưng khi nàng giãy giụa mở mắt nhìn về phía Hoắc Dư Tịch, gương mặt hoảng loạn của Hoắc Dư Tịch dần dần biến thành mặt của Cố Vân Hi trong thế giới thứ nhất, giọng cũng trở nên ngày càng giống.
Nàng vươn tay, muốn chạm vào mặt Cố