Dany: Đọc tới đoạn lôi cuốn mà phải chờ lâu mệt lắm ha mấy bạn? Thôi, chờ 1 ngày thôi, nè đọc đi =))
-----
Trần Nhan Linh buông tay, ngồi xổm xuống nhặt huân chương đồng lên. Ánh mắt nàng dần ám trầm, huân chương đồng khắc chữ "Nhan", tên hung thủ xếp đặt lần ám sát này chắc chắn muốn giá họa cho nàng, nhưng thủ đoạn đúng là quá thấp kém, ai chẳng thể tùy tiện chế tạo mấy tấm huân chương khắc chữ "Nhan"? Trần Dục Kỳ mà tin mới có vấn đề.
Nhưng vạn nhất Trần Dục Kỳ tin thì sao? Mặc kệ thật giả, hắn chính là nguyện ý tin rằng đây là thích khách Trần Nhan Linh phái tới.
Xem ra vụ ám sát này không đơn giản như vậy.
Trần Nhan Linh ngẩng đầu nhìn về phía Trần Dục Kỳ đang được thị vệ vây quanh, nàng nhếch miệng cười, nhỏ giọng nói: "Ấu trĩ."
Không biết Trần Dục Kỳ có phát hiện hay không, nhưng Cố Vân Hi đứng bên người nàng thì nghe được rõ ràng.
Cố Vân Hi dĩ nhiên cũng đoán được có người muốn giá họa Trần Nhan Linh, nàng nói nhỏ: "Yến vương muốn giữ lại người sống?"
Trần Nhan Linh kinh ngạc nhìn nàng một cái, rồi mới chú ý đến bên kia có mấy tên thích khách giả vờ không địch lại bị bắt, nhìn dáng vẻ những người này đều là đã có kế hoạch.
Một khi đã như vậy, tuyệt đối không thể để lại người sống.
Trần Nhan Linh kéo tay Cố Vân Hi, muốn đưa nàng đến chỗ Cố để tránh né thích khách, Cố Vân Hi nhìn nàng lắc đầu: "Gia phó sẽ không quản ta."
"Nha hoàn của ngươi đâu?"
"Nàng bị người ta đẩy đụng phải cột trụ mà té xỉu rồi."
Thời khắc mấu chốt lại tuột dây xích, Trần Nhan Linh hung hăng xem thường Hồng Oánh một phen. Không còn cách nào, nàng đành phải mang Cố Vân Hi ra ngoài điện.
Quả nhiên có một đoàn Cấm Vệ quân đứng thủ ngoài điện, tuy rất nhiều người đã vào trong điện chém giết thích khách, nhưng còn một phần đứng tại chỗ đợi lệnh.
Mà những Cấm Vệ quân đứng đợi lệnh này, đều là người của Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh giao Cố Vân Hi cho bọn họ bảo vệ, rồi mới chọn ra mấy người võ công xuất chúng, nói nhỏ vài câu bên tai bọn họ.
Sau đó mấy người lại cùng xông vào trong điện.
Nơi nào Trần Nhan Linh đi qua, một người sống đều không giữ, huân chương đồng trên người thích khách bị mấy Cấm Vệ quân theo vào bất động thanh sắc xử lí. Những Cấm Vệ quân vào điện trước còn đang bừa bãi giao chiến với thích khách, sau khi mấy người Cấm Vệ quân của Trần Nhan Linh tiến vào liền vung kiếm giết hết thích khách trước mặt bọn họ, ngay cả kia mấy tên thích khách vờ không địch lại bị bắt, cũng bị kia mấy Cấm Vệ quân này "lỡ tay" giết chết.
Hệ thống sợ Trần Nhan Linh không xem được tình cảnh máu me như vậy, ngay lúc nàng động thủ cứu nữ chính liền giúp nàng che chắn huyết tinh. Vậy nên trong mắt Trần Nhan Linh, nàng chính là thấy chung rượu, đũa bạc của nàng bay qua, đám thích khách phun một đống mosaic rồi liền ngã xuống.
Mấy chục thích khách, trong khoảnh khắc đều bị diệt khẩu. Trên người Trần Nhan Linh khó tránh dính chút máu tươi, nhưng nhờ nàng mặc y phục màu đỏ sậm nên cũng không nhìn ra gì. Nàng tiện tay lấy ra tấm khăn tay, nhẹ nhàng lau đi máu trên tay mình, trong lòng vô cùng buồn nôn, nhưng ngoài mặt vẫn phải vờ như không chút để ý.
"May mà Hoàng Thượng không có việc gì, bằng không này những thứ đồ hỗn xược này chết không đủ bồi tội."
Trần Dục Kỳ nhìn Trần Nhan Linh đứng giữa điện, hồng y đỏ rực như máu, lúm đồng tiền như hoa. Trong mắt hắn, hệt như một lệ quỷ.
Người hắn phái tới bị giết không còn một ai, thậm chí bao gồm không ít thị vệ bị mấy tên Cấm Vệ quân đến sau trong lúc hỗn loạn mà "lỡ tay" ngộ sát.
Những huân chương trên người thích khác, hẳn là đã sớm bị mấy tên Cấm Vệ quân kia cầm đi.
Rõ ràng chỉ kém một chút, chỉ cần Trần Nhan Linh đêm nay khó thở rút kiếm, hắn thế nào cũng tìm được lý do xử trị nàng. Thân là người ngoài cung lại dám mang binh khí vào cung, còn đóng quân ngoài cung, tùy tiện cái nào cũng có thể ghép nàng vào tội dĩ hạ phạm thượng hoặc là mưu nghịch. Rõ ràng vừa rồi nàng đang định rút kiếm, vì sao lại dừng lại! Ngay cả kế hoạch giữ người sống hoặc dùng huân chương đồng để vu hãm nàng, hết thảy đều bị Trần Nhan Linh dẫn người huỷ hoại.
Trần Dục Kỳ giận dữ, thề phải tìm ra độc thủ an bài lần ám sát đêm nay. Vẻ giả vờ kinh giận của hắn trong mắt Trần Nhan Linh, y hệt như tên hề nhảy nhót vậy.
Thiên tử giận dữ, thây phơi ngàn dặm. Trần Dục Kỳ tức giận, cả đám quan lại liền quỳ rạp xuống đất thỉnh tội, việc này liền giao cho Đình úy phủ truy xét.
Trang Đình úy của Đình úy phủ là khối xương cứng, thuộc loại thần tử khó thuần phục, hắn mặc kệ ai làm hoàng đế, ta cứ xử trí theo lẽ công bằng, ai cũng đừng hòng lừa dối qua mặt ta.
Trần Nhan Linh không sợ hắn, nếu ai làm hoàng đế cũng được, vậy nàng làm hoàng đế cũng được.
Chính vì vừa rồi hệ thống bỗng dưng phát một nhiệm vụ chi nhánh.
【 Đinh! Kích phát nhiệm vụ chi nhánh: Mưu quyền soán vị, nhất thống Đại Yến, ngài xứng đáng! Hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh sẽ được thưởng 1000 tích phân. 】
Trần Nhan Linh liền suy xét có nên tiếp nhần nhiệm vụ chi nhánh này hay không, 1000 tích phân tương đương với phần thưởng nàng hoàn thành một tiểu thế giới. Nếu tiếp nhận thì phỏng chừng kết cục của Trần Dục