Buổi tối ngày hôm sau Harry rời khỏi bệnh thất, trở lại hầm.
Tuy rằng không biết mật khẩu, nhưng là Medusa không có cản cậu trực tiếp mở cửa ra, xem ra là được Snape dặn dò qua.
Kỳ thật nếu Snape chưa nói, Harry cũng có thể đi vào.
Medusa không thể từ chối người biết Xà Ngữ, không phải sao.
Đẩy cửa bước vào trong, Snape đang ngồi trên bàn chấm điểm luận văn ngẩng đầu lên, nhìn đến người đến là Harry sau đó lại tập trung nhìn vào tấm da dê.
"Potter, đem Độc Dược trên bàn uống hết."
Harry nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, "A, giáo sư, em rất khỏe."
Snape ngẩng đầu lên, Harry thấy trong mắt người đàn ông ý nói không thương lượng.
Bất đắc dĩ mà đi đến trước bàn cầm lấy Độc Dược, nhắm nghiền hai mắt lại, bóp mũi rót Độc Dược xuống.
Snape nhìn biểu tình Harry uống Độc Dược giống như thấy chết không sờn, khóe miệng câu lên.
Harry chu lên cái miệng nhỏ, "Giáo sư, thầy vì cái gì không thể sửa lại hương vị Độc Dược tốt hơn."
"Potter, nếu ngươi xem qua quyển đại cương về Độc Dược này, ngươi liền sẽ biết, cải tiến hương vị sẽ làm giảm đi tác dụng của Độc Dược."
Harry nhún vai, "Giáo sư, đó chỉ là thầy Độc Dược thông thường, còn thầy chính là Bậc Thầy Độc Dược a.
Harry trong mắt lấp lánh ngôi sao nhỏ, vẻ mặt sùng bái làm Snape cảm thấy như gặp quỷ.
"Được rồi, Potter, ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng.
Bộ dáng vuốt mông ngựa của ngươi thật là ghê tởm." Trên mặt Snape rõ ràng viết rõ hai chữ ghét bỏ.
"Giáo sư, em sẽ nói thẳng vậy." Harry nháy mắt trở nên rất nghiêm túc, "Em muốn theo thầy học Bế Quan Bí Thuật."
"Potter, nói cho ta biết, vì cái gì?"
"Đương nhiên là có một số việc không thể để cho người khác biết, đặc biệt là......" Voldemort.
Snape cũng biết rõ người mà Harry nói chính là ai, nhưng là Bế Quan Bí Thuật không phải dùng để chống lại Chiết Tâm Trí Thuật sao, Voldemort không thể nào nhìn thẳng mắt Harry được, như thế nào có khả năng đối với Harry dùng Chiết Tâm Trí Thuật.
"Vậy ngươi cũng nên biết, học tập Bế Quan Bí Thuật, là cần thiết phải cho ta dùng Chiết Tâm Trí Thuật với ngươi.
Ngươi không sợ......"
"Đúng vậy, giáo sư, em không sợ để thầy nhìn thấy."
Trong mắt cậu bé là chân thật đáng tin và tín nhiệm, Snape không có biện pháp cự tuyệt cậu.
"Được thôi."
Harry trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.
Snape không có cự tuyệt tín nhiệm của cậu, chuyện này rất tốt.
Snape cho Harry ngồi ở trên ghế, "Tốt, hiện tại đem trí óc ngươi làm trống rỗng......" mắt đen của Snape nhìn thẳng vào mắt xanh của Harry, "Chiết Tâm Trí Thuật."
Harry trong đầu xuất hiện một đoạn lại một đoạn ký ức khi còn nhỏ, cậu cuộn tròn người lại ở trong tủ âm tường không có một tia sáng, trên người vết thương chồng chất, khuôn mặt nhỏ tái nhợt có những vết bầm sưng to, thấp giọng khóc lóc, thì thầm mà kêu mẹ......!
Trời còn chưa sáng cậu đã bị bắt thức dậy chuẩn bị bữa sáng, bởi vì không có làm dì vừa lòng mà bị tay đấm chân đá......!
Cậu một mình ngồi xổm trong góc tường ăn cơm thừa canh cặn......!
Đột nhiên, Snape ngừng lại Chiết Tâm Trí Thuật, tỉnh lại Harry thấy được một đôi mắt đen đầy phẫn nộ.
Còn chưa kịp phản ứng, Snape liền đi vào lò sưởi trong tường ném bột Floo, "Văn phòng hiệu trưởng Hogwarts."
Lưu lại một mình Harry, vẻ mặt mờ mịt.
—————————————————
Harry nằm trên chiếc giường nhỏ mơ mơ màng màng mà ngủ, qua một khoảng thời gian, giống như có người nhẹ giọng mà nói với cậu, "Thực xin lỗi."
Sáng sớm, Harry là bị gia tinh Sóng Sóng đánh thức.
"Ngài Potter!" Âm thanh bén nhọn xuyên qua màng tai.
"A, Sóng Sóng, nói nhỏ chút." Harry xoa xoa mắt.
"A, xin lỗi, ngài Potter vĩ đại.
Đều là Sóng Sóng sai!" Một bên nói, một bên dùng đầu đụng phải cái bàn.
"Dừng lại, Sóng Sóng."
"Tuân mệnh, ngài Potter." Xem ra, chỉ có mệnh lệnh mới có thể ngăn cản một gia tinh.
"Ngài Potter, bữa sáng đã chuẩn bị tốt."
Trên bàn có hai miếng bánh mì, một cái trứng chiên, hai miếng lạp xưởng, còn có một ly sữa bò.
Nhìn qua rất muốn ăn.
Harry nghi vấn mà nhìn Sóng Sóng, "Là ai kêu ngươi chuẩn bị bữa sáng."
"A, là ngài Snape.
Ngài Snape tôn kính ra lệnh Sóng Sóng kêu ngài Potter rời giường, ăn bữa sáng, rồi mới