Ký ức lúc này là cái gì đây?
Lều Hét.
Harry, Hermione còn có Ron tránh ở bên ngoài, nghe tiếng nói bên trong.
"Severus, ngươi nguyện trung thành với ai?" Giọng nói tê tê làm người ra nhớ tới rắn độc.
"Chủ nhân, đương nhiên là ngài.
Ta là người hầu trung thành nhất của ngài".
Giọng nói run rẩy của người đàn ông làm cậu biết người đó đang sợ hãi.
"Như vậy, Severus." Giọng nói khủng bố tạm dừng một chút, "Chủ nhân cây đũa phép này là ai?"
"Draco Malfoy, thưa chủ nhân."
"Severus, ngươi đang nói dối." Giọng nói không chút hoang mang, làm tim Harry run lên.
"Draco xoá sạch đũa phép của Dumbledore, mà ngươi, lại diệt trừ đũa phép của Draco.
Cho nên......"
Giọng nói tê tê ngừng lại, một ánh sáng đỏ hiện lên, Snape ngã xuống trên mặt đất.
"Nagini."
Xuyên qua lớp kính mờ, Harry mơ hồ có thể thấy người đàn ông bị một con rắn lớn cắn xé.
Harry nắm chặt tay, máu một giọt một giọt mà rơi xuống trên mặt đất.
Chờ bên trong yên tĩnh lại, ba người Harry lặng lẽ đi vào.
Người đàn ông tóc đen nằm trên mặt đất, máu tươi trên cổ của hắn trào ra.
Harry quỳ gối bên người người đàn ông, đôi tay che lại cổ của hắn, "Không, không cần......"
"Harry......!Nhìn ta....."
Không cần! Không thể! Không thể để Severus xem tiếp được nữa! Harry mãnh liệt cự tuyệt, dùng bế Quan Bí Thuật, cho nên Chiết Tâm Trí Thuật kết thúc.
Harry nằm liệt ngồi ở trên ghế, mồm to thở hổn hển, khóe mắt dâng lên nước mắt.
Snape không biết nói cái gì, chính xác mà nói, Snape đã ngây dại.
Đoạn ký ức kia, là cái gì?
"Potter......!Đó là cái gì?"
"Giáo sư, em......" Harry há miệng thở dốc, "Accio chậu tưởng ký." Harry biết, không thể được nữa rồi.
Một cái chậu tưởng ký đặt ở trước người Harry.
Đem đũa phép để ở trên đầu, rút ra sợi ký ức màu bạc, đặt ở trong chậu tưởng ký.
Đương nhiên là bỏ đi một số đoạn tình cảm đối với Snape.
"Đây là vì sao em có thể thần chú cao chú, nguyên nhân có thể sử dụng thần chú Sectumsempra do thầy sáng tạo.
Giáo sư, chính thầy hãy tự mình xem đi."
Snape dúi đầu vào trong chậu tưởng ký.
Snape lấy thân phận là người đứng xem, tham dự cả đời Harry.
Bữa tiệc khai giang, chán ghét trong mắt hắn đâm bị thương tiểu Harry, từ cái một cái liếc mắt này mà bắt đầu dây dưa của hai người.
Hắn một lần lại một lần tìm Harry gây phiền toái, Harry một lần lại một lần trải qua sinh tử bên cạnh hắn.
Làm Snape không thể tiếp thu chính là, hắn cho tới nay muốn dùng sinh mệnh bảo hộ cậu bé, thế nhưng cậu bé cũng là một cái hồn khí.
"Cụ chăm sóc che chở cho đứa trẻ ấy, rồi giết nó giống như giết heo", đây là lời chỉ trích của Snape đối với Dumbledore.
Chính là, hắn còn giết chết Dumbledore......!
Thời điểm tuyệt vọng nhất hắn lại phải cho lão một cái Avada để cho hắn lý do sống sót.
Lại ký ức khác, chính là Harry như thế nào tiêu diệt hồn khí, lấy được thắng lợi cuối cùng.
————————————————
Snape từ trong trí nhớ trở lại hầm.
Ánh mắt phức tạp mà nhìn Harry, há miệng thở dốc, rồi lại cái gì cũng chưa nói.
Snape thật vất vả tiêu hóa tất cả nội dung, nỗ lực mà bình tĩnh trở lại, lại lần nữa sử dụng Bế Quan Bí Thuật làm mắt hắn lộ ra tia trống rỗng.
"Kia......!Ngươi là như thế nào trở về?"
Harry nghe thấy cái này vấn đề sau này, một đôi mắt xanh trở nên mê ly, như là nhớ lại cái gì.
"Em đã chết, Severus."
Snape khiếp sợ với nguyên nhân Harry trở về nơi này, không chú ý xưng hô của Harry đối với hắn, "Đã chết?!" Như thế nào có khả năng đã chết, không phải đã đánh bại Hắc Ma Vương sao?
Harry bi thương càng sâu sắc, cả người bao phủ ở giữa bầu không khí tĩnh mịch.
Đắm chìm ở trong thế giới nhỏ, rất lâu sau đó đều không có nói chuyện.
"Potter....."
Giọng nói mềm nhẹ của Snape đánh thức Harry.
Harry thật sâu mà nhìn Snape trước mắt cậu, Snape có hô hấp, Snape còn sống.
Harry gắt gao mà nắm chặt tay cậu, "Severus, cái này đã không quan trọng." Đúng vậy, không quan trọng.
Lần này, nhất định sẽ bảo hộ tốt Severus.
Snape tinh tường thấy cậu bé gắt gao nắm chặt tay lại, trong lòng bởi vì cậu bé dấu diếm nguyên nhân cậu chết nên càng làm hắn nghi vấn.
Nhưng là, Bế Quan Bí Thuật che dấu rất tốt tất cả cảm xúc trong mắt hắn.
Giọng nói lại biến trở về lãnh đạm, "Potter, ngươi kêu ta cái gì." Âm cuối của lời nói có hơi lên cao một chút, làm Harry cảm thấy đáng chết mê người.
"A, không có gì.
Giáo sư." Xem ra còn phải đi từng bước một a.
Con đường truy phu phải từ từ a.
Đáp lại Harry chính là một tiếng hừ lạnh.
"Giáo sư." Sắc mặt Harry trở nên nghiêm túc.
Harry việc cần làm quá nhiều, cậu không có