Hắn sẽ không té xỉu chứ? Sẽ không thất bại chứ? Sẽ không xảy ra cái gì ngoài ý muốn đi? Trong lòng Harry hiện lên một loạt các khả năng.
Khi tới lúc Harry chờ không được nữa muốn đi vào phòng, thì Snape đã bước ra từ trong phòng.
"Severus, anh không sao chứ?"
Snape thoạt nhìn cực kỳ sa sút, lúc trước có Harry giúp nên đầu tóc trở nên mềm mại, bây giờ lại trở về bộ dạng đầy mỡ, từng cọng từng cọng tóc rũ trên vai.
Sắc mặt thì vàng như ánh nến, cặp mắt đen thâm thúy kia cũng để lộ ra bộ dạng mệt mỏi sa sút.
Snape lắc lắc đầu, lấy ra một lọ thủy tinh, trong lọ có chất lỏng màu đỏ.
Snape đem Độc Dược đưa cho Sirius đang đứng bên cạnh.
Sirius nhìn Snape bộ dạng sa sút của Snape, không khỏi có chút cảm kích, nhưng là lời cảm ơn hắn cũng không thể nói ra được.
Snape nhìn bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi của Sirius, vẫy vẫy tay.
Rồi mới, để Harry đỡ hắn, cùng Harry trở về phòng nghỉ ngơi.
Harry đỡ Snape đến trên giường, giúp hắn đắp chăn lên người, "Severus, anh muốn ăn gì không?"
Snape nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Nghỉ ngơi một chút là được rồi.
Em đi xem cha đỡ đầu của em đi, đừng để hắn lại làm cái gì ồn ào nữa."
Nói xong, Snape liền nhắm mắt lại, hô hấp trở nên đều đều.
Sau khi Harry thấy Snape ngủ say, liền nhẹ nhàng mà đi ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng Regulus.
Sirius ngồi ở trên giường, Regulus gối đầu trên ngực Sirius, một tay nâng cằm Regulus lên, làm hắn mở miệng ra.
Một tay khác đem Độc Dược thật cẩn thận mà đổ vào trong miệng Regulus, một giọt cũng không đổ ra bên ngoài.
Quả nhiên a, khi đối với người quan trọng của mình, người có tính khí nóng vội hấp tấp như Sirius cũng sẽ trở nên cẩn thận hơn.
Sirius đứng dậy, nhẹ nhàng mà đặt Regulus nằm trở lại trên giường, đem chăn cẩn thận đắp lên, rồi mới ngồi ở trên mép giường.
Regulus cũng không có biến hóa hay phản ứng gì hết, Sirius thấy vậy, trong lòng không khỏi trở nên nôn nóng.
Harry đi đến bên người Sirius, vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Cha đỡ đầu, Độc Dược do Severus điều chế, người cứ yên tâm.
Độc Dược không nhanh như vậy mà có tác dụng đâu."
Sirius gật gật