Sau khi Harry cùng Snape hưởng thụ xong bia bơ ở quán Ba Cây Chổi, hai người cùng nhau sóng vai trở về Hogwarts.
Bây giờ đã là đêm khuya, lập tức liền đến giờ cấm đi lại ban đêm, mà Harry một chút cũng không có lo lắng, rốt cuộc cũng vì bên cạnh cậu có Xà Vương nhà Slytherin.
Trên đường đi một người cũng đều không có, chỉ có hai người là Harry với Snape.
Harry nắm tay Snape, hai bàn tay gắt gao mà nắm chặt lại với nhau.
Trăng thanh gió mát, bầu trời đêm điểm đầy sao sáng, ánh trăng phủ lên mặt đất một tầng ánh sáng hư ảo.
Ánh trăng chiếu vào trên người hai người, một cao một thấp hai cái bóng dung hòa bên cạnh nhau.
Ngày hôm sau Harry vốn nên sớm rời giường để đi học, nhưng bây giờ vẫn còn nằm ở trên giường.
Chân mày gắt gao mà nhăn lại, sắc mặt hơi hơi phiếm hồng, trên trán chảy đầy mồ hôi.
Snape nhẹ nhàng gọi Harry, "Harry."
Harry chậm rãi mở mắt ra, mơ mơ màng màng hỏi, "Mấy giờ rồi, Severus." Giọng nói Harry nghẹn ngào, làm Snape không khỏi nhíu mày.
Snape đem tay đặt trên trán Harry, luồng nhiệt cực nóng truyền sang lòng bàn tay làm trong lòng hắn hoảng hốt, "Harry em bệnh rồi, ta sẽ xin nghỉ giúp em, em cứ yên tâm mà nghỉ ngơi thật tốt trong hầm đi."
Harry chậm rãi gật gật đầu, rồi nhắm mắt lại.
Trước lúc cậu ngủ thiếp đi, hình như cậu mơ mơ màng màng nghe được Snape muốn cậu uống thuốc.......!
Harry vẫn luôn ngủ đến buổi chiều, rồi mới tư từ mà tỉnh lại.
Gian nan cố gắng ngồi dậy nửa người, Harry xoa xoa đôi mắt có chút mơ màng, đột nhiên nhớ tới hình như Snape nói muốn cậu uống thuốc.
Harry nhìn nhìn đầu giường, có hai bình Độc Dược, một lọ màu xanh biếc, một lọ màu đỏ.
Harry không hề nghĩ ngợi, đều uống hết cả hai bình.
Sau khi đem bình Độc Dược màu đỏ uống hết, Harry cảm giác bụng mình có chút đau.
Cậu nằm trở lại trên giường, bụng của cậu càng lúc càng đau đớn hơn.
Harry ôm bụng, cuộn tròn lên, cảm giác đau đớn kịch liệt làm cậu mồ hôi chảy đầy trán, nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng.
Cái loại cảm giác này, tựa như có người dùng một con dao cắm vào trong bụng cậu, rồi mới dùng con dao đó ở trong bụng cậu mà di chuyển tới lui.
Cảm giác giống như bị móc cả ruột gan ra hết.
Harry cảm thấy cảm giác này cùng với cảm giác đau đớn mà lời nguyền tra tấn gây ra không khác biệt nhau lắm, mà hiện tại bụng cậu đau giống như đang bị lời nguyền tra tấn hành hạ.
Liền tính ý thức của Harry rất mạnh, đau đớn không ngừng nghỉ này cũng đủ để cho cậu hôn mê bất tỉnh.
Snape trở lại phòng ngủ liền thấy Harry cuộn tròn ở trên giường, hắn cho rằng Harry vẫn còn đang ngủ, liền nhẹ nhàng tiến lên vỗ vỗ sau lưng Harry.
Nhưng mà, Harry cái gì cũng không có phản ứng.
Snape lúc này mới phát hiện, sắc mặt Harry cực kỳ không thích hợp, đã không phải bởi vì phát sốt mà sắc mặt đỏ ửng, mà là đặc biệt tái nhợt khuôn mặt còn một tý huyết sắc.
"Harry." Snape nôn nóng mà gọi, lại lấy đũa phép ra phóng mấy cái thần chú dò xét vào người của Harry.
Phép thuật biểu hiện bệnh cảm của Harry đã tốt, mà bây giờ hôn mê là bởi vì đau đớn.
Snape lúc này mới cảm giác được, Harry có phải hay không đã uống nhầm Độc Dược.
Hắn nhìn phía đầu giường, nguyên bản hai bình Độc Dược còn đầy, bây giờ đã trở nên trống rỗng.
Một cái bình rỗng trên mặt bình có dán một cái ghi chú, mặt trên viết: Hạ sốt.
Mà một cái bình rỗng khác mặt trên dán: Sinh con.
Snape trong lòng cả kinh, Harry như thế nào lại đem cái bình Độc Dược sinh con mà hắn vừa nghiên cứu điều chế xong uống hết, hắn rõ ràng có dán ghi chú trên bình mà.
Vẫn là đều do hắn, hắn như thế nào có thể trông cậy vào tiểu Harry đang bị cảm sốt có thể nhìn thấy ghi chú trên bình Độc Dược, hắn như thế nào có thể đem Độc Dược