Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Harry tỉnh lại, liền nhìn thấy Snape đang ngủ trên mép giường, tay của Harry còn bị Snape gắt gao mà nắm lấy.
Harry nhìn khuôn mặt ngủ say của Snape, ấm áp trong lòng càng ngày càng lớn.
Lúc cậu khó chịu mà bị bệnh, Snape sẽ quan tâm cậu, chăm sóc cậu, cái này làm cho cậu cảm giác được thực sự hạnh phúc.
Như vậy như vậy đủ rồi, Harry là người rất dễ dàng cảm thấy thỏa mãn.
Một lát sau, Snape tỉnh ngủ.
Hắn mới vừa mở mắt ra, liền bắt gặp một đôi mắt xinh đẹp màu xanh.
Màu xanh biếc sáng ngời kia, giống như là hy vọng của mùa xuân, làm lòng hắn cảm thấy rung động.
"Harry, có thấy chỗ nào không thoải mái không?" Giọng nói Snape rất ôn hòa, tựa như một trận gió nhẹ, làm người ta cảm giác rất thoải mái.
Harry lắc lắc đầu, "Severus, em xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đều là bởi vì ta, ta đem Độc Dược điều chế đêm hôm trước thuận tay đặt ở đầu giường, cho nên mới để em uống nhầm." Snape thật sự tự trách, vì cái gì mà hắn lại để Harry chịu tổn thương như vậy.
Harry duỗi tay xoa khuôn mặt Snape, "Severus, chuyện này không thể trách anh, đều là chuyện ngoài ý muốn."
Snape biết, Harry sẽ không trách hắn.
Nhưng chính là hắn vẫn là không thể tha thứ cho chính mình.
Nhìn Snape còn đang tự trách, Harry thở dài, Xà Vương nhà cậu lại bắt đầu để tâm vào những chuyện vụn vặt rồi.
Không có cách nào khác Harry chỉ có thể nói sang chuyện khác, "Severus, em uống nhầm Độc Dược gì vậy?"
"Độc Dược sinh con."
"Độc Dược sinh con? Trời à, Severus, anh thành công rồi." Harry có chút kinh hỉ.
Snape chậm rãi gật gật đầu.
"Severus, nếu sau này anh đem Độc Dược này công bố ra ngoài mà nói, sẽ làm ra cống hiến rất lớn đối với thế giới phù thủy.
Bọn họ sẽ lại lần nữa phát cho anh một huân chương Merlin." Harry vì Snape cảm thấy tự hào.
Snape nhìn Harry lải nhải, không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ cùng ấm áp.
Sau khi Harry biết hắn uống nhầm Độc Dược sinh con, phản ứng đầu tiên không phải dò hỏi thân thể của mình, mà là vì Snape thành công mà cảm thấy vui vẻ.
Có người yêu như