Những ngày tiếp theo, cuộc sống của cô và nàng coi như trôi qua vô cùng yên ả.
Thời điểm cách Giáng sinh một tuần, Tần Lâm – thanh niên hèn nhát không biết từ đâu mò tới biệt thự của Tần Lam.
"Tỷ tỷ, không xong rồi a..."
Vừa thấy bóng dáng của chị gái, Tần Lâm đã không màng đến hình tượng, lao vào lòng nàng khóc nức nở.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Ôn nhu vuốt ve mái tóc em trai, Tần Lam giọng nói vô cùng sủng nịnh.
Điều này khiến Ngô Cẩn Ngôn đang đứng phía sau thầm phỉ nhổ.
"Ông nội nói lễ Giáng sinh chị nhất định phải trở về. Còn nữa nha... ông biết chân chị bị thương nặng rồi, lúc đó ông nổi giận muốn đi tìm chị. Nhưng là... em đã ra sức ngăn cản ông, cuối cùng em bị ông đóng băng tài khoản. Ô ô ô tỷ tỷ, chị bảo em phải làm sao bây giờ?"
"Có phải ông nói chỉ cần tìm được chị về, ông nhất định sẽ mở lại tài khoản cho em đúng không?" Cúi đầu nhìn Tần Lâm bộ dáng ủy khuất, Tần Lam khẽ cười.
"Đúng nha. Tỷ tỷ như vậy đã đoán được." Tần Lâm gật đầu thật mạnh. Sau đó, ngữ điệu vô cùng khẩn cầu: "Tỷ tỷ... chị về được không?"
"Không thể." Tần Lam lắc đầu.
"Vì sao?" Tần Lâm căn bản vừa mới nén lệ, lại bị tỷ tỷ chọc cho khóc thảm. "Tỷ tỷ, tiền của em, tiền của em a..."
"Tiền không phải vấn đề. Mạng người mới là vấn đề." Nàng vén tà váy lên để lộ vết bầm lớn chưa tan. "Nếu như chị trở về, em hy vọng chị tiếp tục ngồi xe lăn ư?"
"Không." Tần Lâm sợ hãi. "Tỷ tỷ, sức khỏe của chị quan trọng nhất. Em... cùng lắm... em sẽ không cần thẻ tín dụng nữa..."
"Ngoan lắm." Tần Lam hài lòng vỗ vỗ đầu hắn. "Lát nữa chị sẽ đưa thẻ tín dụng của chị cho em dùng. Nhưng phải nhớ đừng để gia gia biết chuyện. Nếu không... chị cũng vô phương cứu chữa."
"Tỷ tỷ xinh đẹp, chị tốt nhất trên đời." Tần Lâm hôn chóc một cái lên má nàng.
Ngô Cẩn Ngôn chứng kiến một màn tỷ đệ tình thâm trước mắt, toàn thân cảm thấy vô cùng ngứa ngáy khó chịu. Có lẽ bởi vì cô không có anh chị em, cho nên đối với loại thể hiện cảm xúc này... xác thực không thể tiếp nhận nổi.
"Cẩn Ngôn tỷ cũng ở đây sao?" Tần Lâm cao hứng cười. "Hai người tình cảm càng lúc càng tốt nha. Em ủng hộ."
Phi... là ai ban đầu không ngừng khinh miệt tôi? – Ngô Cẩn Ngôn thầm phỉ nhổ trong lòng, song ngoài mặt miễn cưỡng cười không đáp.
"Cẩn Ngôn tỷ, lần sau chị dạy em vài chiêu võ phòng thân được không?" Tần Lâm ánh mắt long lanh. "Em rất hâm mộ chị."
"Được, chỉ cần cậu đủ kiên nhẫn." Ngô Cẩn Ngôn hờ hững đáp.
"Vậy tỷ tỷ, em phải trở về đây. Nếu để gia gia biết em không mang được chị về... người nhất định sẽ bức chết em."
"Nếu để gia gia nghe thấy những lời này của em, mới là bức chết em." Tần Lam khóe môi nhếch cao.
"A, tỷ tỷ, chị thật xấu tính."
Mặc dù vô cùng phúc hắc, thế nhưng Tần Lam vẫn tự tay đẩy xe lăn ra ngoài tiễn Tần Lâm.
"Lái xe cẩn thận, không được ngó trước ngó sau, càng không được khinh thường mà vượt đèn đỏ."
"Hảo hảo hảo, lần nào chị cũng nói vậy. Nhưng em lớn rồi mà." Tần Lâm vẫy vẫy tay. "Cẩn Ngôn tỷ, tỷ tỷ của em giao cả cho chị nha."
Ngô Cẩn Ngôn: "..."
Chuyện riêng nhà mấy người, đang yên đang lành đột nhiên kéo tôi vào làm gì?
***
Thẳng đến khi không còn nhìn thấy đèn xe, Tần Lam mới nhàn nhạt lên tiếng: "Vào trong thôi."
"Vì sao cô không về nhà?" Ngô Cẩn Ngôn không thuộc dạng nhiều chuyện, bất quá hiện tại cô cảm thấy Tần lão gia đối với Tần Lam rất coi trọng, cho nên nàng vẫn nên trở về.
Tần Lam lắc đầu: "Tôi hơi mệt, giúp tôi lên lầu có được không?"
Đoạn, nàng như cũ vươn hai tay về phía cô.
Ngô Cẩn Ngôn không bài xích, chỉ cúi người đem nàng bế lên.
Yên vị nằm trong lòng cô, Tần Lam chậm rãi khép mi: "Ngôn, tối nay... ngủ cùng tôi nhé..."
Ngô Cẩn Ngôn bước chân dần chậm lại.
Người phụ nữ này muốn làm gì?
Nhớ tới viễn cảnh đầy tính câu dẫn vài ngày trước, Ngô Cẩn Ngôn bất giác rùng mình.
"Không thể." Kiên quyết cự tuyệt.
"Tôi chưa từng ngủ cùng ai." Tần Lam túm góc áo cô. "Nếu Ngôn ưa sạch sẽ, tôi hoàn toàn có thể đáp ứng. Thế nào?"
Ngô Cẩn Ngôn càng nghĩ càng không hiểu nàng dùng từ sạch sẽ với ý nghĩa gì...
"Cô đang muốn bán thân?" Ngô Cẩn Ngôn châm biếm cười.
"Bán?" Tần Lam lặp lại lời cô. "Ngôn nghĩ ai có đủ tiền để mua thân tôi?"
Nói đúng nha. Đại phú bà như nàng không mua người ta thì thôi, nào ai đủ tài sản để mua nàng?
Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc.
***
Thoáng chốc đã tới phòng ngủ.
Ngô Cẩn Ngôn đem nàng đặt lên giường. Mà Tần Lam đôi mắt to sáng vẫn nhìn cô không hề chớp.
"Thực sự muốn rời đi?" Nàng hỏi.
"Cô không cần khiêu khích tôi." Ngô Cẩn Ngôn thấp giọng đáp.
"Ngôn..."
LẠI LÀ CÁI NGỮ ĐIỆU CHẾT BẦM NÀY...
Ngô Cẩn Ngôn vụng trộm hít sâu một hơi. Rõ ràng nha, mỗi lần Tần Lam dùng giọng điệu này gọi cô, y như rằng đồng chí Ngô sẽ mềm lòng.
"Im