Ngô Cẩn Ngôn muốn tìm Tần Lam để giải quyết mọi chuyện cho ra lẽ. Bởi vì cô không hy vọng giữa hai người liên tục xuất hiện loại tình cảm mập mờ như hiện tại.
Hơn nữa... là để khẳng định cảm giác trong lòng cô...
***
"Tần Lam, uổng công tôi đã dụng tâm nấu nước gừng cho cô."
Ngô Cẩn Ngôn đứng trước cửa phòng ngủ, hai mắt tóe lửa nhìn nữ nhân đang thản nhiên ngồi trên giường chăm chú nghiên cứu tài liệu trong laptop.
Tần Lam ngẩng đầu nhìn cô. Khuôn mặt thanh tú lúc này đã có thêm chiếc kính gọng đen, càng làm tăng thêm sự nhã nhặn vốn có của chủ nhân nó.
"Lúc nãy Nhĩ Tình gọi điện cho tôi, nói đây là tài liệu gấp cần phải xử lý." Tần Lam bất đắc dĩ trả lời.
Đoạn, cảm thấy hình như có gì đó hơi sai trái, nàng kinh ngạc hỏi: "Ngô Cẩn Ngôn... sao Ngôn lại ở đây?"
"Không có gì." Ngô Cẩn Ngôn lắc đầu. Toan muốn rời đi.
"Đứng lại." Tần Lam lệ mà uy quát.
"Cô dựa vào đâu mà ra lệnh cho tôi?" Ngô Cẩn Ngôn quả nhiên lòng tự trọng bộc phát.
"Đừng đi." Nàng cắn môi nhìn cô.
Nhiều năm sau này, mỗi khi vô tình nhớ lại một màn hôm nay, Tần Lam đều dương dương tự đắc nói: "Dạy chồng giống như bày mưu đánh trận, đặc biệt là với loại người cứng đầu như Ngô Cẩn Ngôn, tốt nhất nên áp dụng chiêu lấy nhu thắng cương."
***
Ngô Cẩn Ngôn mặc dù đáp ứng không đi, song vẫn thủy chung yên vị đứng ngoài cửa.
Tần Lam vừa tức vừa buồn cười: "Đứng ngốc ở đó làm gì, còn không mau bước vào đây?"
"..." Vô cùng cảnh giác.
Tần Lam nghiêng đầu hỏi: "Ngôn có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Tâm tư bị nhìn trúng, Ngô Cẩn Ngôn cúi đầu ho khan một tiếng. Sau một hồi toan tính đủ đường, cuối cùng cũng nhấc chân tiến vào bên trong.
"Cô tiếp tục làm việc đi, không cần để ý đến tôi."
Tần Lam đột nhiên hướng cô ngoắc ngoắc tay.
"Tôi không phải thú cưng của cô." Ngô Cẩn Ngôn sinh khí.
"Đến, nằm xuống cạnh tôi." Thản nhiên quăng ra một câu. Và điều này đã thành công khiến đồng chí Ngô bộc phát.
"Tần Lam, cô là nữ nhân không biết xấu hổ, không biết tiết tháo gì sao?"
"Nếu đổi lại là người khác, Ngôn sớm đã bị cắt lưỡi rồi đấy." Tần Lam vẫn chăm chú xem tài liệu, một cái liếc mắt cũng keo kiệt.
"Giữa chúng ta đến tột cùng là loại tình cảm như thế nào?"
Đột nhiên... Ngô Cẩn Ngôn hướng mắt nhìn thẳng về phía nàng.
Ngón tay tinh tế đang gõ trên bàn phím máy tính khẽ dừng lại.
"Ngôn hy vọng là loại nào?" Tần Lam không ngẩng đầu. Tóc dài rũ xuống che nửa khuôn mặt khiến người khác không thể thấy được biểu cảm hiện tại của nàng.
"Tôi không hy vọng chúng ta xuất hiện loại tình cảm đó."
"Ngôn xác định?"
"Đúng."
"Kể cả việc bây giờ em nói em đã động tâm với Ngôn?"
Ngô Cẩn Ngôn bởi vì câu nói bất ngờ này mà hoàn toàn bất động.
"Cô mệt rồi." Hồi lâu sau, Ngô Cẩn Ngôn mới chậm chạp lên tiếng.
"Ngôn biết em không phải loại người dễ mang tình cảm ra đùa." Tần Lam ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt cô. "Em khẳng định bản thân đã động tâm với Ngôn. Và Ngôn là người đầu tiên."
Ngô Cẩn Ngôn siết chặt tay, mơ hồ cảm nhận được móng tay đâm sâu vào da thịt.
Đau nhức.
Lý trí cuối cùng còn sót lại hối thúc cô không thể ở nơi này thêm được nữa. Bởi vậy Ngô Cẩn Ngôn hít sâu một hơi, miễn cưỡng nói: "Tần đại tiểu thư, van cầu ngài hãy nghỉ ngơi đầy đủ. Tôi về phòng trước."
Đem cửa gỗ lớn đóng lại, Ngô Cẩn Ngôn thở hắt một hơi, lắc lắc đầu ép bản thân phải thật thanh tỉnh.
Mà cách nhau chỉ một bức tường, Tần Lam vẫn đang nhìn về phía cánh cửa vừa bị ai đó tàn nhẫn đóng. Khóe môi lộ ra nụ cười thê lương.
Nàng lại bị từ chối a.
***
Ba rưỡi sáng, điện thoại của Ngô Cẩn Ngôn liên tục đổ chuông.
Hé mắt nhìn phần tên hiển thị trên màn hình, Ngô Cẩn Ngôn nội tâm bỗng dâng lên cảm giác bất an.
"Tiểu Tân, là ta... ân... CÁI GÌ?"
Từ trên giường bật dậy. Ngô Cẩn Ngôn lấy tốc độ nhanh nhất bước vào phòng vệ sinh.
"Đợi một lát, ta lập tức quay về."
***
Mang theo hành lý chuẩn bị trở lại khu căn cứ. Nâng mắt nhìn cửa phòng vẫn đang đóng chặt, Ngô Cẩn Ngôn vươn tay muốn gõ.
Thế nhưng mới được một nửa, cánh tay bỗng dừng lại giữa không trung.
Cuối cùng, trong đêm đen, tất thảy chỉ còn vang lên tiếng thở dài...
***
Bệnh viện quân y...
"Ngươi rốt cuộc cũng biết đường trở về. Thật là vui tới quên bạn."
Thời điểm thấy Ngô Cẩn Ngôn xuất hiện. Khương Tử Tân chỉ hận không thể một quyền đánh chết cô.
"Đại tỷ vẫn còn ở bên trong, các ngươi yên lặng một chút có được không?" Tô Thanh nổi đóa.
Ngô Cẩn Ngôn dựa lưng vào tường, nhìn ánh đèn bên trong phòng cấp cứu vẫn đang báo màu đỏ. Trái tim giống như bị ai bóp nghẹt.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Quán Dật đâu?"
Lúc nãy bước vào, cô đã không thấy Vương Quán Dật.
"Chuyện kể ra cũng rất dài..." Hứa Khải suy sụp ngồi xuống ghế, dùng tay vò vò đầu. "Đêm hôm qua, sau nhiều ngày thăm dò và tỉ mỉ lên kế hoạch. Đại tỷ quyết định thu lưới, thế nhưng không biết kẻ nào đã làm lộ thông tin. Cho nên... bọn chúng mai phục đại tỷ."
Ngô Cẩn Ngôn siết chặt nắm tay.
"Quán Dật theo đại tỷ tới Anh Quốc, nhưng vào lúc đại tỷ