Trương Gia Nghê bị thương nằm viện, Ngô Cẩn Ngôn liền dành ngần ấy thời gian để ở lại bồi nàng.
"Cẩn Ngôn... có phải hay không em nên trở về bảo vệ Tần tiểu thư...?" Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, Trương Gia Nghê ngẩng đầu nhìn cô. "Dù sao thân thể chị cũng tốt hơn nhiều rồi."
Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày: "Đại tỷ, em tự biết mình phải làm gì."
Đối với tính cách sáng nắng chiều mưa của Ngô Cẩn Ngôn, Trương Gia Nghê cũng không dám tiếp tục chọc vào.
***
Ước chừng giữa trưa, Ngô Cẩn Ngôn nhận được điện thoại, là một dãy số lạ.
Cảnh giác nhìn màn hình, rốt cuộc cô cũng vươn tay trượt sang nút nghe.
"Xin hỏi đây là thuê bao của Ngô tiểu thư phải không?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ổn của nam nhân.
Ngô Cẩn Ngôn chợt cảm thấy giọng nói này rất quen, hình như cô đã từng nghe thấy ở đâu rồi thì phải...
Bạch Tử Hạo.
Trải qua vài giây lục lại trí nhớ, rất nhanh trong đầu liền xuất hiện cái tên này.
"Bạch thiếu gia?" Ngô Cẩn Ngôn hỏi ngược lại.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười: "Ngô tiểu thư thật có khả năng ghi nhớ hơn người."
Đưa mắt nhìn Trương Gia Nghê, Ngô Cẩn Ngôn ra dấu cho nàng rằng cô có điện thoại. Sau đó trực tiếp đẩy cửa ra ngoài.
Tìm một góc khuất yên tĩnh, Ngô Cẩn Ngôn thanh âm lạnh đi vài phần: "Không biết Bạch thiếu tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi muốn một cuộc hẹn." Bạch Tử Hạo vô cùng thẳng thắn. "Ý của Ngô tiểu thư thế nào?"
"Cuộc hẹn?" Ngô Cẩn Ngôn châm biếm đáp. "Tôi nghĩ giữa chúng ta không xuất hiện loại giao tình để tôi có thể gặp mặt anh."
"Ngô tiểu thư thật là lạnh lùng." Bên kia, Bạch Tử Hạo bị cự tuyệt cũng không bộc lộ điểm gì bất mãn. "Ân, vậy thì coi như tôi mời Ngô tiểu thư một tách trà."
"Xin lỗi, tôi không có thói quen dùng đồ của người lạ." Ngô Cẩn Ngôn tuyệt nhiên cắt đứt. "Tôi cảm thấy giữa tôi và Bạch thiếu chẳng có gì để nói cả."
"Bao gồm cả Tần Lam ư?" Trí công tử luôn luôn là trí công tử. Bạch Tử Hạo khẳng định đã chuẩn bị tốt cho lần gặp mặt này.
"Tần Lam?" Ngô Cẩn Ngôn cười lạnh. "Anh định dùng nàng để uy hiếp tôi?"
"Đương nhiên không phải." Bạch Tử Hạo vô cùng bình thản. "Tôi chỉ mong Ngô tiểu thư bỏ chút thời gian vàng bạc để gặp tôi. Đảm bảo sẽ không tốn nhiều thì giờ của cô đâu."
Trước đây Tần Lam từng nói Bạch Tử Hạo chắc chắn sẽ không ngồi yên. Thế nhưng hiện tại, Ngô Cẩn Ngôn nghĩ mãi cũng không đoán được lý do mục đích hắn muốn tìm cô.
"Cho tôi địa điểm."
"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt." Bạch Tử Hạo ý vị cười. "Ngô tiểu thư yên tâm, lát nữa tôi sẽ gửi địa điểm cho cô. Cảm ơn vì đã đáp ứng."
***
Thẳng đến khi mặt trời xuống núi, một nam nhân bụi bặm đứng dưới cổng bệnh viện nhờ người lên thông báo với cô.
Ngô Cẩn Ngôn nghe xong, chỉ qua loa nói với Trương Gia Nghê rằng mình có việc, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.
"Ngô tiểu thư, cứ gọi tôi là A Trạc." Vừa thấy cô xuất hiện, nam nhân bụi bặm đã sang sảng lên tiếng. Mơ hồ còn lộ ra hàm răng ố vàng vì thuốc lá.
Ngô Cẩn Ngôn mặt không biểu sắc đáp: "Tôi tự mình lái xe."
"Được thôi." A Trạc cười cười.
"Thu cái tay trái đang cầm giẻ chứa thuốc mê của anh đi, trước khi tôi phế nó." Ngô Cẩn Ngôn từ đầu đến cuối đều không nhìn qua hắn, thế nhưng vẫn nhạy bén phát hiện việc hắn đang giữ thuốc mê.
Điều này khiến nụ cười cợt nhả trên môi A Trạc tắt ngấm.
"Ngô tiểu thư hiểu lầm rồi... hahaha..."
Ngô Cẩn Ngôn mơ hồ đoán ra lần gặp mặt này không khỏi có chút nguy hiểm đi.
Nhưng mà... thật là kích thích.
***
Theo A Trạc tới một biệt viện nằm giáp trung tâm thành phố. Lại vòng qua một hòn non bộ, rồi xuyên qua một hành lang. Cuối cùng hắn đưa cô đến trước cửa phòng mang đậm kiến trúc cổ kính.
A Trạc vươn tay gõ cửa, đợi đến khi bên trong có tiếng mời vào thì mới mở cửa đi vào, nói: "Đại thiếu gia, tôi mang Ngô đặc công đến rồi."
Vì căn phòng là kiến trúc cổ Trung Quốc, cho nên cách trang trí và những đồ dùng trong phòng cũng đều làm bằng gỗ. Ghế trúc, bình phong gỗ, trên tường treo một bức tranh phong cảnh. Ngẫu nhiên có đồ sành sứ thanh hoa, có tác dụng tô điểm, như vẽ rồng thêm mắt vậy.
Gọn gàng, sạch sẽ, trang nhã, cổ kính. Tám chữ này vừa đủ để nói lên phong cách của căn phòng này.
Một người đàn ông đang ngồi pha trà trên ghế cạnh cửa sổ, mặc một chiếc quần màu trắng, mái tóc nâu mềm mại rũ xuống khóe mắt. Ánh mắt sắc bén tà mị.
Ngô Cẩn Ngôn làm sao không nhận ra hắn? Trí công tử Bạch Tử Hạo.
"Mời ngồi." Bạch Tử Hạo rất tự nhiên mở miệng. Hắn biết Ngô Cẩn Ngôn đang đánh giá hắn.
Ngô Cẩn Ngôn cũng không khách khí, trực tiếp lại gần ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
"Cô thích uống trà chứ?" Bạch Tử Hạo rót trà vào một thứ đồ sứ trắng, sau đó mới rót vào một cái chén nhỏ.
"Cũng tạm." Ngô Cẩn Ngôn giọng nói vô cùng bình thản. Không phải nói thời gian của những kẻ có tiền đều rất đáng quý sao? Vậy thì vì lý do gì lại ở đây ba hoa những lời rỗng tuếch như thế này?
Bạch Tử