Khi Ngô Cẩn Ngôn trở lại bệnh viện, Trương Gia Nghê sớm đã tỉnh lại.
"Cẩn Ngôn." Vẫn giống như nhiều năm trước đây, nàng ôn nhu gọi cô.
"Đại tỷ." Ngô Cẩn Ngôn hướng mắt nhìn băng trắng quấn quanh đầu nàng, không khỏi một trận thở dài. "Lần này sao chị lại bất cẩn như vậy?"
Trương Gia Nghê đáp: "Bởi vì kẻ làm lộ thông tin là người quá quen, cho nên chị ngàn vạn lần không nghi ngờ hắn."
"Ai?"
"Đội trưởng – kẻ trực tiếp chỉ huy tụi chị." Trương Gia Nghê khẽ cười. "Ra ngoài làm nhiệm vụ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chị bị người khác tính kế. Quả thực cảm thấy vô cùng mới mẻ."
"Ân..." Ngô Cẩn Ngôn nhìn quanh, lại phát hiện đám người Khương Tử Tân không có ở đây. "Mọi người đâu rồi?"
"Đi ăn sáng rồi." Trương Gia Nghê chỉ vào ghế trống bên cạnh giường bệnh, ý bảo cô ngồi xuống. "Em đã ăn sáng chưa?"
Mặc dù chưa ăn, song Ngô Cẩn Ngôn vẫn gật đầu: "Đại tỷ, chị đừng lo lắng. Điều quan trọng bây giờ là sức khỏe của chị."
"Chị biết..." Trương Gia Nghê cười. "Em và Tần tiểu thư thế nào rồi?"
Thế nào...?
Ngô Cẩn Ngôn nghi hoặc nhìn nàng.
"Lại nghĩ đi đâu vậy? Ý chị là em liệu có biết chăm sóc vết thương ở chân Tần tiểu thư không? Chị nghe tiểu Tân nói lần trước cô ấy đã cứu em."
"Vẫn tốt." Ngô Cẩn Ngôn đáp. "Tần gia thế mạnh như vậy, không cần em bảo vệ, cũng sẽ có người bảo vệ nàng."
"Vì thế nên em quay về...?" Trương Gia Nghê hỏi, thế nhưng giọng nói của nàng vô cùng nhỏ.
Ngô Cẩn Ngôn là người luyện võ, đương nhiên thính giác đặc biệt nhạy.
Chỉ là... nghe xong câu hỏi của Trương Gia Nghê, dường như lời chất vấn của Khương Tử Tân lại vang lên bên tai cô.
"Đại tỷ thích ngươi, đó là chuyện mà tất cả mọi người trong khu căn cứ ai cũng biết."
"Đại tỷ, rốt cuộc chị có ý gì?" Ngô Cẩn Ngôn nhìn thẳng vào mắt nàng. "Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, chị biết em đặc biệt không thích vòng vo."
Trương Gia Nghê vô thức siết chặt tay: "Cẩn Ngôn... chúng ta..."
"Đại tỷ, em mua đồ ăn sáng về cho chị rồi đây."
Lời chưa nói xong, cửa đã được kéo sang một bên, Hứa Khải vui vẻ tiến vào.
Khương Tử Tân theo sau Hứa Khải, nàng nhìn Ngô Cẩn Ngôn không nói gì.
Trương Gia Nghê cười nói: "Làm phiền mấy đứa rồi."
"Không có gì a." Hứa Khải gãi gãi đầu. "Lão đại, sao ngươi lại ở đây? Đã ăn sáng chưa?"
"Đã ăn." Ngô Cẩn Ngôn ngắn gọn đáp.
"Đại tỷ, Tô Thanh hiện tại đang đi tìm Quán Dật, lát nữa chúng ta rốt cuộc cũng có cơ hội tề tựu đông đủ rồi nha." Biết Khương Tử Tân và Ngô Cẩn Ngôn đang chiến tranh lạnh. Cho nên đồng chí Hứa Khải đáng thương đã anh dũng làm loa phát thanh để cải thiện bầu không khí kì lạ giữa mọi người.
Trương Gia Nghê thở dài: "Quán Dật cũng thật là... chị cũng đâu có trách cậu ấy."
"Ngô Cẩn Ngôn." Đột nhiên, Khương Tử Tân mở miệng gọi cô.
"..." Ngô Cẩn Ngôn nâng mắt nhìn.
"Chúng ta nói chuyện một chút được không?"
"Được." Ngô Cẩn Ngôn dễ dàng đáp ứng. "Đại tỷ, em và tiểu Tân ra ngoài trước."
"Ân..." Trương Gia Nghê gật đầu.
***
Khương Tử Tân mang Ngô Cẩn Ngôn một mạch lên thẳng sân thượng.
"Ngươi không lạnh sao?" Nhìn tuyết rơi phủ kín xung quanh, Ngô Cẩn Ngôn không khỏi nhíu mày.
"Tô sư phụ đã từng nói, đôi khi phải đứng trước gió lạnh mới có thể khiến bản thân tỉnh táo." Khương Tử Tân đạm mạc trả lời.
"..."
"Cẩn Ngôn, ta biết mình không có tư cách gì để giáo dục ngươi. Nhưng hiện tại, lấy tư cách là một người cùng ngươi trưởng thành, Ngô Cẩn Ngôn, ta xin ngươi để ý tới cảm nhận của mọi người một chút được không?" Khương Tử Tân giọng nói mơ hồ có chút nức nở khẩn cầu.
Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc...
"Cẩn Ngôn, đại tỷ yêu ngươi. Cũng chờ ngươi rất nhiều năm. Ngươi thử nghĩ lại xem, ngần ấy thời gian, chị ấy đối xử với ngươi như thế nào. Năm mười