Đúng chín giờ tối, Vương Viện Khả tự châm máu của bản thân nhỏ vào cây huyết ngải. Sau đó dùng dao cắt phăng thân cây, đem toàn bộ đặt vào khay thủy tinh.
Chờ Vương Viện Khả chuẩn bị dược liệu xong, Ngô Cẩn Ngôn tự mình mang vào bếp, chỉ để Lưu bá ở bên cạnh giúp đỡ, còn những người giúp việc khác đều bị đuổi ra ngoài.
Mạng người là quan trọng, cô không muốn có bất kỳ điều gì bất trắc xảy ra nữa. Vả lại trước khi chân tướng sự việc được sáng tỏ, cô quyết không tin tưởng bất cứ ai trong gia tộc nhà họ Tần.
Ai có thể bảo đảm được việc Tần Lam trúng độc không liên quan gì đến những người trong gia tộc cơ chứ?
"Vương tiểu thư, tôi phải làm những gì đây?" Lưu bá nhìn Vương Viện Khả, lên tiếng hỏi.
"Bác đun nước giúp tôi." Vương Viện Khả trả lời.
"Cái này không thành vấn đề. Dùng gas hay dùng điện?" Lưu bá tiếp tục hỏi.
"Cả hai cái đó đều không được. Sắc thuốc phải dùng củi mới hữu hiệu." Vương Viện Khả không nhanh không chậm giải thích. "Bởi vậy, tôi cần lò."
"Được. Canh mà lão gia hàng ngày uống đều là được đun bằng lò đó." Lưu bá nhanh chóng đi tới góc tường, nhấc một cái siêu nước lên, sau đó nhấc một cái lò nhỏ đến trước mặt Ngô Cẩn Ngôn và Vương Viện Khả. "Trong này là than, kẹp bỏ thêm than vào rồi bỏ vào đó là được."
"Bác cứ trông cái lò này cho tốt đi." Vương Viện Khả phân phó. "Nếu tôi cần lửa lớn thì bác quạt cho có gió. Nếu tôi muốn lửa nhỏ thì bác bịt bớt khí lại."
"Cái này không thành vấn đề. Tôi biết làm mà." Lưu bá hào sảng đồng ý.
"Bắt đầu đi." Nhận được đáp án, Vương Viện Khả lập tức chỉ huy.
Nàng bảo Lưu bá châm lửa lên, còn mình thì chạy ra một bên để pha chế thuốc.
Cộc cộc cộc – tiếng giày cao gót dồn dập truyền đến, một nữ nhân dáng vẻ tức điên, xông thẳng vào bếp hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì? Mấy người còn định lăng nhăng đến bao giờ?"
Ngô Cẩn Ngôn quét mắt qua một lười, cau mày lại hỏi: "Cô muốn làm gì?"
"Làm gì? Cô bảo tôi muốn làm gì? Tôi nói nhà bếp làm cho tôi một bát canh yến, mà đến giờ vẫn không đem tới. Chẳng lẽ mấy người không biết rằng tối nào trước khi đi ngủ tôi đều phải uống một bát canh yến hay sao?" Nữ nhân khó chịu nói.
Lưu bá thấy ả lại phát điên lên thì vội vàng đứng dậy giải thích: "Tần Linh tiểu thư, chuyện là thế này. Chúng tôi đang chuẩn bị sắc thuốc cho Tần Lam tiểu thư, vì vậy đã bảo mấy người làm ở trong bếp ra bên ngoài hết rồi. Lát nữa chúng tôi sắc xong thuốc sẽ lập tức bảo người làm canh yến rồi đem đến cho cô. Như thế có được không?"
"Đợi đến khi bác sắc xong thuốc thì tôi phải đợi đến khi nào? Mấy người muốn nịnh nọt Tần Lam thì đó là việc của mấy người, nhưng cũng phải để cho người khác một con đường sống chứ? Chỉ vì Tần Lam thôi mà chúng tôi cả cơm không có mà ăn, cháo cũng không có mà húp hay sao? Tôi không cần biết, bác mau đi gọi người làm vào đây, tôi muốn uống canh rồi đi ngủ."
"Không thể được." Vương Viện Khả vẫn đang dùng dao cắt huyết ngải, nói mà không thèm quay đầu lại.
"Cô kia, cô nghĩ mình là ai hả? Đây là Tần gia, không phải là ổ chó nhà cô. Tôi bảo bọn họ vào thì bọn họ phải vào."
Thấy Vương Viện Khả muốn nổi giận, Ngô Cẩn Ngôn lập tức cắt ngang: "Đã nói không được là không được."
"Ai thèm để ý đến cô chứ?" Tần Linh nói. "Hai người đi vào trong kia làm một bát canh yến cho tôi, để tôi xem xem ai dám đuổi hai người ra ngoài."
Mấy người làm bếp lo lắng do dự, không biết mình nên tiến vào bên trong nhà bếp, hay là tiếp tục đứng ở ngoài cửa ngóng nhìn.
Ngô Cẩn Ngôn bỏ đồ dở tay xuống, nhấc một con dao bước tới trước mặt Tần Linh, lạnh lùng cười nói: "Cô sợ tiểu di tôi sẽ trị khỏi cho Tần Lam, phải không?"
"Cô... tôi chẳng quan tâm đến chuyện đó. Tôi chỉ muốn có một bát canh yến mà thôi." Tần Linh tức đến điên người.
"Cổ độc là do cô hạ phải không?" Ngô Cẩn Ngôn làm như không quan tâm, tiếp tục châm chọc.
Nghe vậy, Tần Linh khuôn mặt tái nhợt đi, tức giận quát lên: "Họ Ngô kia, cô đừng có ngậm máu phun người. Cô có tin là tôi sẽ tố cáo cô vì tội phỉ báng không?"
"Bị tôi đoán trúng rồi chứ gì? Nếu không phải... thế thì sao lại cố ý đến đây gây sự lúc chúng tôi trị liệu cho Tần Lam chứ? Cho dù Tần Lam có mất đi thì cái ghế chủ nhân của Tần gia thì cũng không đến lượt cô đâu. Mà cho dù có đến được lượt cô đi chăng nữa... thì cô cũng sẽ không thể làm tốt được, phải vậy không?"
"Cô... cô... cô... Ngô Cẩn Ngôn, tùy cô thích nghĩ gì thì nghĩ, dù gì thì cũng không liên quan gì đến tôi."
"Cô thấy tôi đánh người bao giờ chưa?" Ngô Cẩn Ngôn hỏi.
"Cô định làm gì?" Tần Linh liếc mắt nhìn con dao trong tay Ngô Cẩn Ngôn, cảnh giác hỏi lại.
"Nếu cô không muốn bị đánh thì đừng có đến phiền tôi làm việc." Ngô Cẩn Ngôn lạnh mặt, trầm giọng tỏ ý đuổi người.
"Để tôi xem xem cô có dám không đã..."
Bốp!
Tần Linh còn chưa dứt lời thì đã ăn một cái tát đau điếng vào mặt.
"Tôi dám đó." Ngô Cẩn Ngôn lạnh lùng đáp. "Đừng thách thức tôi."
Dứt lời, 'rầm' một tiếng, Ngô Cẩn Ngôn đóng mạnh cánh cửa bếp lại, bỏ mặc Tần Linh đang ôm chặt lấy mặt, đứng ngây người ra như phỗng ở ngoài cửa.
***
"Cẩn Ngôn, sao... sao cô lại có thể đánh Tần Linh tiểu thư?" Lưu bá cuống