Vừa nghe đến cái tên này, Đàm Minh Đạt rõ ràng hơi sửng sốt.
"Mày là chồng của Tô Nhã Linh sao?"
Hắn vừa dứt lời, những anh em của Đàm Minh Đạt đều nhíu mày lại, thái độ tràn đầy vẻ thù địch đánh giá Trần Bảo Kỳ.
"Không sai!"
Đàm Minh Đạt nhìn Trần Bảo Kỳ không chút thương tổn nào trước mặt, cảnh giác mở lời: "Chưa có ai tới tìm mày sao?"
"Anh nói bọn họ à?"
Trần Bảo Kỳ vừa dứt lời, xác của Hắc Bạch Song Sát đã bị ném từ ngoài cửa vào trong phòng.
Trong phòng bao, thoáng chốc tràn ngập mùi máu tanh gay mũi.
Nhìn thấy bộ dạng chết thảm của Hắc Bạch Song Sát, Đàm Minh Đạt tức giận đến mức cơ miệng giật vài cái.
Đối với hắn mà nói, Trần Bảo Kỳ làm vậy chẳng khác nào đang khiêu khích hắn.
Thằng nhãi này không chỉ giết người của hắn mà còn chủ động tới hang ổ của hắn!
"Nói cho tôi biết, là ai bỏ tiền ra mua tay và chân của tôi?"
Trần Bảo Kỳ không chớp mắt, nhìn chằm chằm Đàm Minh Đạt.
"Muốn biết à? Trước tiên hỏi bọn họ có đồng ý không đã!"
Đàm Minh Đạt gằn giọng nói từng chữ từng chữ một, đàn em ở xung quanh thuận thế tiến lên.
Trên tay mỗi người đều cầm vũ khí.
Có người cầm kiếm dài, có người cầm dao găm.
Còn Đàm Minh Đạt cầm một khẩu súng.
"Mày thử ngông cuồng