Trong phòng truyền ra tiếng súng chói tai.
Đàm Minh Đạt bị dọa sợ tới mức ôm đầu ngồi xuống đất.
"Chuyện của Bảo Kỳ Vương cần phải báo cáo với cậu sao?"
Long Thế An lạnh lùng hỏi ngược lại.
Trần Bảo Kỳ chậm rãi bước tới bên cạnh Đàm Minh Đạt.
Anh càng tiến lại gần, trong lòng Đàm Minh Đạt càng thêm bất an.
Nhìn Trần Bảo Kỳ càng lúc càng gần, phòng tuyến tâm lý của Đàm Minh Đạt hoàn toàn sụp đổ, quỳ dưới sàn không đứng dậy.
"Ai bỏ tiền ra mua tay chân của tôi?"
Trần Bảo Kỳ hỏi lại lần nữa.
"Là...!Cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh, Trần Sơn!"
Nghe tới cái tên này, Long Thế An khó mà nén lửa giận nói: "Bảo Kỳ Vương, tôi sẽ đi bắt Trần Sơn ngay!"
"Không cần! Để tôi tự đi”.
Trần Bảo Kỳ khẽ vẫy tay, ánh mắt chuyển tới trên người Đàm Minh Đạt.
"Trong tay anh có bao nhiêu nhà máy gạch?"
"Báo cáo...!Bảo Kỳ Vương, mười lăm nhà máy ạ!"
Đàm Minh Đạt không dám ngẩng đầu, thành thật trả lời.
"Tôi muốn tất cả”.
Trần Bảo Kỳ lên tiếng.
Đàm Minh Đạt nghe xong, vô cùng sửng sốt.
"Có vấn đề gì sao?"
"Không không không, tôi chỉ cảm thấy quá vinh hạnh, Bảo Kỳ Vương, tôi...!lập tức chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng”.
"Hai người này vừa nãy xúc phạm vợ tôi, anh mang theo hợp đồng tới gặp vợ tôi xin lỗi, sau đó chuyển nhượng sang tên cô ấy”.
Trần Bảo Kỳ nhìn thẳng vào Đàm Minh Đạt: "Nhớ rằng, mười lăm nhà máy gạch, nếu vợ tôi không tiếp nhận một nhà