Dứt lời, Triệu Hải Yến lấy điện thoại ra gọi cho Tô Đan Đan, còn cố ý mở loa ngoài.
“Đan Đan, tên vô dụng Trần Bảo Kỳ nói cậu chủ Trần bị tập đoàn Bảo Kỳ sa thải, có chuyện này thật không?”
Triệu Hải Yến nói.
“Đúng thế, Trần Sơn bị sa thải thật rồi!”
Cái gì?
Nghe xong câu trả lời của Tô Đan Đan, điện thoại của Triệu Hải Yến suýt rơi xuống đất.
“Đan Đan, cháu không đùa chứ?”
Bà cụ Tô cũng thu lại vẻ kiêu ngạo, nghiêm túc hỏi.
“Bà nội, cháu không đùa đâu, là Bảo Kỳ Vương đích thân ra quyết định”.
Nói xong, Tô Đan Đan cúp máy luôn.
Triệu Hải Yến và bà cụ Tô, cũng như Tần Nhược Hà và Tô Nhã Linh đều nhìn Trần Bảo Kỳ bằng ánh mắt khó tin.
Bọn họ nhớ rất rõ, hôm qua Trần Bảo Kỳ nói sẽ đuổi Trần Sơn.
Nhưng bọn họ không hề để tâm đến điều đó.
Bây giờ, bọn họ cần phải xem xét kỹ Trần Bảo Kỳ một lần nữa.
Dù sao chuyện này cũng thật khó tin.
Bọn họ có quá nhiều câu hỏi, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Trần Bảo Kỳ đã đi đến trước mặt Tô Nhã Linh, xách túi xách của cô lên một cách rất tự nhiên.
Anh nhìn Tô Nhã Linh bằng ánh mắt dịu dàng: “Đi thôi, anh đưa em đi làm”.
Nói xong, Trần Bảo Kỳ dẫn đầu đi ra ngoài.
Tô Nhã Linh gật đầu, đi theo sát phía sau.
Mới đi được vài bước, Trần Bảo Kỳ chợt quay đầu lại, thản nhiên