Bây giờ bà ta thật sự không dám đắc tội với Tần Nhược Hà.
Ngộ nhỡ Trần Bảo Kỳ thật sự là Bảo Kỳ Vương thì sao?
Sau khi bà cụ Tô và Triệu Hải Yến bước vào nhà, Tần Nhược Hà thản nhiên nằm lên sô pha.
Sau đó lười biếng chỉ xuống sàn nhà: “Mọi người cứ ngồi tự nhiên”.
“Nhược Hà, cô quá đáng rồi đấy!”
Triệu Hải Yến nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Có ngồi không hả?”, Tần Nhược Hà hung hăng hỏi.
“Ngồi!”
Bà cụ Tô kìm nén cơn giận, cố gắng ngồi xếp bằng dưới sàn.
Theo bà ta thấy, trước khi làm rõ được thân phận của Trần Bảo Kỳ thì nhất định phải nhẫn nhịn.
Sau khi thấy bọn họ ngồi xuống sàn, Tần Nhược Hà lấy điện thoại ra, gọi cho Trần Bảo Kỳ.
“Bảo Kỳ à, bà nội và bác dâu của con cứ ngồi ở nhà chúng ta không chịu đi, con nghĩ xem nên làm gì bây giờ?”
Nghe Tần Nhược Hà nói vậy, Triệu Hải Yến tức giận đứng bật dậy: “Cô...”
“Ngồi xuống!”
Bà cụ Tô trừng mắt nhìn Triệu Hải Yến, rồi ra lệnh.
Bà cụ Tô thấy Tần Nhược Hà dám kiêu ngạo như vậy, chắc chắn là biết rõ thân phận của Trần Bảo Kỳ.
“Cứ làm theo những gì mẹ muốn! Chỉ cần mẹ vui là được!”
Trần Bảo Kỳ đang đi ra khỏi khu dân cư, trả lời một câu rồi cúp máy.
Tô Nhã Linh nhìn thẳng vào Trần Bảo Kỳ: “Bảo Kỳ, chuyện Trần Sơn bị đuổi việc có liên quan đến anh thật sao?”
“Đương nhiên rồi”.
Trần Bảo Kỳ gật đầu.
Nghe được câu trả lời khẳng định này, Tô Nhã Linh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Trước đó Tô Đan Đan đã nói rõ ràng trong điện thoại rằng chuyện đuổi việc Trần Sơn là quyết định của Bảo Kỳ Vương.
Lẽ nào...!Trần Bảo