Cô ta còn chưa kịp mở miệng thì ông lão đã mỉm cười, chắp tay nói: “Xin hỏi cô là cô Tô phải không?”
“Đúng là tôi, các người là ai?”
“Tôi là Mã Thủ Quốc, quản gia nhà họ Trần ở Yên Kinh!”
Ông lão kính cẩn nói.
Biết được thân phận của người này, Tô Đan Đan vô cùng tò mò: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Nhà họ Trần đã thành lập tập đoàn Trần Thị ở Lâm Thành, muốn mời cô làm chủ tịch hội đồng quản trị, phụ trách quản lý công ty”.
Cái gì?
Sau khi nghe xong, mặt Tô Đan Đan đầy vẻ nghi ngờ, đưa tay lên chỉ vào mũi mình.
“Mong cô đừng từ chối lời dặn dò của gia chủ, đây mới chỉ là khởi đầu thôi”.
Mãi đến lúc này, Tô Đan Đan mới chợt nhận ra.
Tất cả những chuyện này chắc chắn đã được Trần Sơn sắp xếp ổn thỏa.
Chuyện bị đuổi khỏi tập đoàn Bảo Kỳ cũng là kế hoạch của anh ấy.
Anh ấy nhất định muốn dùng cách này để thử mình.
Vẫn may là mình không mất bình tĩnh khi anh ấy bị đuổi việc!
Xem ra mình đã qua được thử thách này rồi.
Nghĩ lại cũng đúng, sao Bảo Kỳ Vương có thể tùy tiện đuổi việc cậu chủ nhà họ Trần cơ chứ?
Tô Đan Đan thở phào nhẹ nhõm, chợt vỡ lẽ ra mọi chuyện.
Cô ta nhìn Mã Thủ Quốc, gật đầu thật mạnh, nói: “Cảm ơn gia chủ đã tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ không khiến gia chủ thất vọng”.
Trước đó Mã Thủ Quốc còn lo lắng rằng Tô Đan Đan sẽ không chấp nhận tiếp quản công ty, vì có rất nhiều cô chủ chỉ biết tiêu tiền mỗi ngày chứ không muốn nhọc lòng vì công ty.
Nhưng bây giờ, ông ta có ấn