Tiểu Thanh theo lời lấy máu Tiểu Ngọc, vận pháp lực thắp sáng Bảo Liên Đăng, đưa Dương Tiễn tiến vào trong đèn.
Bảo Liên Đăng xoay vòng, toả sáng lấp lánh, Tiểu Thanh lại càng lúc càng thấy lực bất tòng tâm.
Từ khi bị ác quỷ đánh lén, nàng hối hả chạy ngược chạy xuôi, chưa từng dừng lại để điều trị tốt thân thể.
Qua chưa được bao lâu, đã bắt đầu cảm thấy đuối sức.
Tiểu Thanh bẩm sinh tính đã quật cường, càng gian nan càng muốn tiến lên.
Huống chi đến giờ phút này, còn có đường lui sao? Nàng cắn răng, gắng xốc lại tinh thần, hít sâu một hơi, nỗ lực chèo chống.
Nhưng dù như thế, vẫn không thể ngăn được cảm giác choáng váng ập tới, cổ họng ngai ngái, trước mắt nhập nhoạng màu đen, mọi vật trong tầm mắt đều như vỡ ra, run run rẩy rẩy giống như đàn bướm bay loạn.
Giữa lúc đang cố vật lộn, nàng đột nhiên cảm nhận được một cỗ pháp lực tràn vào từ Thủ Thiếu Âm Tâm Kinh, vừa ôn nhu vừa kiên định trấn an tâm hồn nàng.
Mơ mơ hồ hồ, dường như có người áo trắng đỡ lấy thân thể mình......
Bạch Quý Tử?
Tỷ tỷ, ngươi yên tâm, Tiểu Thanh sẽ nhanh đến cứu ngươi......
Nhưng mà không được......!Không thể ngủ mất như vậy......!Ta phải tỉnh lại, coi chừng Hao Thiên Khuyển, nếu không......
Lúc Tiểu Thanh tỉnh lại, người vẫn ở trong Thiên Hồ Động, dụi dụi mắt, lại nhìn thấy Hao Thiên Khuyển đang bên cạnh trông coi nàng.
Nàng lấy sức ngồi dậy, chụp lấy tay Hạo Thiên Khuyển: "Ngươi vẫn còn ở đây?!"
Hao Thiên Khuyển bị nàng doạ giật nảy mình: "Ta ở đây......!Ngươi không phải chính mắt nhìn thấy, còn hỏi ta."
"Con chó này, không ngờ lại trung thực a.
Nơi này không ai canh chừng, ngươi cũng không biết chạy?"
"Chủ nhân của ta bảo ta trông coi ngươi, lời của chủ nhân đều là chân lý."
"Chủ nhân của ngươi?" Tiểu Thanh nhíu mày, "Nhìn không ra, một kẻ như hắn, lại là người quân tử thành thật."
"Kẻ như hắn là thế nào? Chủ nhân ta từ xưa tới nay luôn là như vậy!"
"Vậy sao?" Tiểu Thanh xem thường, "Ta thấy hắn cũng không mấy xem trọng ngươi, nếu không sao có thể đem ngươi làm vật thế chấp cho ta?"
"Ta......!Ta vui lòng! Không được sao?"
Tiểu Thanh lười dây dưa với hắn, vịn vách đá đứng lên: "Dẫn đường."
"Đi đâu?"
"Về Hàng Châu a."
"Vậy ngài cần kiên nhẫn một chút, cái động này không dễ ra ngoài."
"Ta nhớ rồi!"
Không biết rẽ qua mấy chỗ ngoặt, vượt qua mấy bậc thềm, chợt thấy phía trước có một thân ảnh màu xanh lục.
Tiểu Thanh giật mình, thân ảnh kia trông giống như người luôn ở bên cạnh Lưu Trầm Hương, gọi là......!Đinh Hương? Nàng hạ giọng hỏi: "Tại sao Đinh Hương lại ở đây? Nơi này còn có người khác sao?"
"Tiểu hồ ly cũng ở đây.
Vừa rồi Trầm Hương cũng có mặt, lúc này hẳn đã đánh lên Thiên Đình đi."
"Đánh lên Thiên Đình? Đánh lên Thiên Đình làm gì?"
"Cầu tiên đan cứu mạng cho tiểu hồ ly."
Ngươi cũng là yêu tinh, thế nhưng hiếm thấy a —— Lại có một nam nhân vì ngươi mà đánh lên Thiên Đình.
Nghĩ đến Bạch Quý Tử đau khổ yêu Hứa Tiên hết lòng —— Thê tử mang thai hơn chín tháng giao chiến cùng thần tướng, đánh đến sóng biển cuộn trào trống trận không ngớt, hắn chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, thậm chí không dám ra khỏi thiền phòng —— Tiểu Thanh cười khổ lắc đầu.
"Đi, đi theo nhìn xem." Lúc trước đi theo bọn hắn, Tiểu Thanh cũng phần nào hiểu rõ quan hệ giữa mấy người.
Cộng thêm bản năng phát giác nguy hiểm của loài bò sát, Tiểu Thanh cảm thấy Đinh Hương không có ý tốt khi đến đây.
Tiểu Ngọc không biết vì sao trọng thương nằm trên giường.
Đinh Hương đấu tranh nội tâm hồi lâu, rốt cục vẫn tung ra một quyền.
Cõi lòng Tiểu Thanh lập tức siết lại.
Khó lắm mới gặp được một nam nhân đáng để ngươi yêu, nếu chết ở đây, chẳng phải quá đáng tiếc? Nàng vội vàng vận pháp lực, âm thầm bảo vệ tâm mạch của Tiểu Ngọc.
Ai ngờ Đinh Hương ra tay vô cùng hung hãn, Tiểu Ngọc lại là nỏ mạnh hết đà, nhận lấy một quyền liền bất tỉnh, Tiểu Thanh cũng chịu không nổi phun ra một ngụm máu tươi.
Nàng vịn lấy tay Hao Thiên Khuyển, cố gắng đứng vững, trơ mắt nhìn Đinh Hương mang Tiểu Ngọc đi, cũng không còn sức ngăn cản.
Ngọc Tuyền Sơn, Kim Hà Động.
Hương trà lượn lờ, sư đồ ngồi đối diện, khó được thanh nhàn.
Uống hết nửa chén trà xanh, Dương Tiễn lấy trong tay áo ra một quyển trục: "Sư phụ, đồ nhi mang đến một món đồ tốt."
Ngọc Đỉnh nhận lấy quyển trục, giơ lên Bát Quái Kính, tỉ mỉ quan sát hoa văn bên ngoài quyển trục, càng xem càng kinh ngạc: "Đây là......"
Dương Tiễn không đợi hắn ra hiệu, sớm đã dời đi đồ uống trà.
Ngọc Đỉnh không dám chủ quan, đặt quyển trục lên bàn, mở ra từng chút một, nhìn xuyên qua Bát Quái Kính, cẩn thận xem xét, kinh ngạc đến nói không nên lời.
"Sư phụ, nếu ngài lại muốn thu đồ đệ, cũng không sợ không có đồ vật để giữ thể diện."
Ngọc Tuyền Sơn nghèo có tiếng trong Xiển giáo, ai cũng biết Ngọc Đỉnh Chân Nhân ngoại trừ một thanh Trảm Tiên Kiếm chính hắn cũng không dùng thì không còn gì cả, chính vì thế mà trước khi Dương Tiễn xuất hiện, một tên đồ đệ hắn cũng chiêu không nổi.
Mặc dù trong nhiều năm qua, Dương Tiễn hàng yêu phục ma cũng thu được chút chiến lợi phẩm, chọn ra đồ tốt đưa đến Ngọc Tuyền Sơn, nhưng đồ có tốt thế nào, trước mặt Trảm Tiên Kiếm đều trở nên khó coi, đến mức khi Ngọc Đỉnh Chân Nhân giả làm Bồ Đề Tổ Sư dạy Tôn Ngộ Không, lại không đưa được cho tiểu đồ đệ một kiện binh khí xứng đáng.
"Sơn Hà Xã Tắc Đồ a!" Ngọc Đỉnh kích động đến suýt chút ngất đi, tóm lấy cánh tay Dương Tiễn, "Đồ đệ tốt của ta, ngươi từ đâu làm ra món này?"
Đủ chuyện chấn động mấy ngày qua, lừa Trầm Hương, tù Ngộ Không, úp xuống Càn Khôn Bát, đánh cược tự do cả đời của Tam muội, không còn đường quay đầu, Dương Tiễn chỉ qua loa hời hợt: "Vương Mẫu Nương Nương muốn dùng bảo vật này ám toán Trầm Hương, bị ta lừa mất."
"Nương nương phản ứng thế nào?"
"Sư phụ, ngài yên tâm, nàng không dám truy tra."
Ngọc Đỉnh cẩn thận từng li từng tí cuộn lại Sơn Hà Xã Tắc Đồ, miệng lầm bầm lầu bầu: "Làm gì dễ như vậy......!Ai, ngươi đừng có tốt khoe xấu che......"
"Ta hiện tại không phải không có chuyện gì sao......"
Hôm đó tại Dao Trì, Vương Mẫu xuất ra Hư Mê Huyễn Cảnh, Dương Tiễn còn đang kinh ngạc —— Vì sao Sơn Hà Xã Tắc Đồ lại bị sửa thành một cái tên thô tục như thế? May mắn Nữ Oa Nương Nương từng truyền thụ cho mình cách dùng, nếu không ở Tích Lôi Sơn hắn thật không biết lôi Trầm Hương ra bằng cách nào.
Thế nhưng Thượng Cổ Thần Khí luôn có chút khó tính, muốn cướp người từ Sơn Hà Xã Tắc Đồ, buộc phải trả giá một chút, nếu không làm sao đối đầu với một đám ô hợp lại rơi xuống kết cục thê thảm như vậy —— Đến phá vỡ thế trận mà chạy thoát cũng không làm được, chỉ có thể thoi thóp mặc người thịt cá?
Pháp bảo này sau đó rơi vào tay Lý Tĩnh.
Lăng Tiêu đối chất, Trầm Hương lại náo loạn Thiên Đình, Vương Mẫu vì tránh hiềm nghi nhất thời không dám lấy lại, Lý Tĩnh lại mệt bở hơi tai, Dương Tiễn thừa cơ lừa gạt Sơn Hà Xã Tắc Đồ đến tay mình, lúc này mới đưa tới Ngọc Tuyền Sơn.
"Sư phụ, còn có một việc, ta sợ không chắc chắn, phải nhờ ngài đi xem một chút."
Lôi Phong Tháp đứng sừng sững ở bên Tây Hồ.
Trong tháp, Bạch Quý Tử tay chân mang theo xiềng xích, bị khóa trên tâm trụ.
Phía trên, một chiếc bát vàng tỏa ra ánh sáng lung linh, xoay chầm chậm.
Cấm chú giam giữ Bạch Quý Tử có hai đầu, một đầu là Phật môn, một đầu là Thiên Đình.
Lúc trước Bạch Quý Tử từ Tây Thiên Bạch