Tác giả: Thu Nguyệt Dao
Không biết Vương Mẫu đã làm thứ thủ thuật che mắt gì, thế nhưng đã giấu giếm được mọi người ở Chân Quân Thần Điện, bao gồm cả Hao Thiên Khuyển.
Cứ như bọn họ không nhận ra Dương Tiễn biến mất, tương tự cũng không hề hay biết ba ngày sau hắn đã được bí mật đưa về Thần Điện bằng cách nào.
Khuôn mặt của Ngọc Đỉnh chân nhân hầm hầm đáng sợ.
Nếu không phải hiện tại không thể ra tay với Vương Mẫu, chỉ e là y đã đánh thẳng vào Dao Trì, băm người này thành vạn đoạn.
Y cố nén lửa giận, cẩn thận xem xét thương thế của Dương Tiễn.
Trên cả hai cổ tay đều có vết máu cỡ một lóng tay, quanh lỗ kim nho nhỏ trên lưng đã bị bầm tím, chỉ chạm nhẹ một cái thôi mà Dương Tiễn đã phải bật kêu thành tiếng "ưm", hít lấy hít để rất chi là khổ sở.
Trên cổ có một vết hằn thật sâu, là sợ hắn ngất xỉu nên mới khiến hắn hít thở không thông để giữ trạng thái tỉnh táo.
Hai đầu mày của Dương Tiễn nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thể lạnh lẽo cuộn tròn lại.
Chân tay vốn thon dài mảnh khảnh, cuộn lại một chỗ cũng chỉ chiếm một góc giường.
Bởi vì nhiều ngày mất một lượng máu lớn, lại không có một giọt nước để mà uống, đôi môi trắng bệch khẽ mở, cổ họng khô khốc cố nuốt chút nước bọt.
Ngọc Đỉnh chân nhân đi đến bên cạnh bàn, cầm ấm trà sứ men xanh lên, phát hiện nước trà bên trong lạnh tanh, nhớ tới đám Mai Sơn huynh đệ mà tức điên người.
"Ngươi thật sự chọc tức được bần đạo rồi, trước mắt ngay cả một ngụm nước ấm cũng không có uống."
Ngọc Đỉnh chân nhân chưa từng để ý bất cứ chuyện gì, riêng những chuyện liên quan đến Dương Tiễn lại khiến y khó mà khống chế được cảm xúc của mình.
Y vừa dứt lời lại liếc mắt nhìn hài tử nằm trên giường đệm, vừa đau lòng lại vừa buồn cười.
Mình ở đây giận dỗi với Dương Tiễn có ích gì chứ? Dù sao hiện tại đứa nhỏ này cũng chẳng nghe thấy được.
Giữ chén trà trong tay, nước trà được pháp lực hâm nóng, Ngọc Đỉnh chân nhân nhấp thử trước một ngụm.
Y bước qua, đỡ Dương Tiễn ngồi dậy dựa trên người y, đưa ly trà đến bên miệng, chất lỏng ấm áp làm ướt đôi môi khô nứt nẻ, tiến vào trong cổ họng, ngọt lành như nước cam lộ.
Dương Tiễn uống có hơi gấp gáp, nên bị sặc, nhất thời ho không ngừng nghỉ, mặt mũi đỏ bừng; song, khí sắc nhìn qua đã tốt hơn không ít.
Hắn thở hổn hển, khẽ hé cặp mắt ướt át như phiếm sương sớm, đến khi nhìn thấy sư phụ mới an tâm khép mắt lại ngủ thiếp đi.
Dưới tình huống Dương Tiễn không nhìn thấy, bóng hình hơi mờ ảo của Ngọc Đỉnh chân nhân rất nhanh đã ngưng tụ rõ ràng hơn, nhiệt độ cơ thể cũng ấm lên giống như đang tiếp xúc với một người bình thường.
Y xốc chăn lên, nằm xuống bên cạnh Dương Tiễn, chỉ chốc lát sau giường đệm lạnh căm đã có chút hơi ấm.
Dương Tiễn cảm nhận được bên cạnh xuất hiện một nguồn nhiệt, tự mình lăn vào trong lòng sư phụ.
Hai cánh tay ôm ghì lấy Ngọc Đỉnh chân nhân không buông, chân dài rất không ngoan mà đè lên người sư phụ, giống như một con bạch tuột quấn