Tác giả: Thu Nguyệt Dao
Trong nháy mắt, Dương Tiễn đã thanh tỉnh.
Hắn cũng nhận ra hai tay mình đang ôm chặt eo sư phụ, chân mình chen giữa hai chân sư phụ, đầu còn gối lên xương quai xanh của sư phụ.
Lúc này cả người hắn đều cứng còng, động thì không ổn, mà nằm im cũng không xong.
"Sư phụ?"
Dương Tiễn nhỏ giọng, lại trộm giương mắt nhìn, thấy Ngọc Đỉnh chân nhân đang nhắm mắt.
Hắn khẽ gọi nhưng sư phụ không có phản ứng gì.
Nhất định là ngủ rồi, không phải đang nhập định! Dương Tiễn thầm nghĩ, cảm thấy mình thật may mắn.
Dưới tâm lý ám chỉ, Dương Tiễn chậm rì rì nhấc tay lên, chống ở trên giường, từ từ chống đỡ cả thân thể, muốn nhanh nhanh trốn đi.
Ngọc Đỉnh chân nhân lẳng lặng nằm đó, thở từng đợt nhè nhẹ.
Phân thân cũng có thể ngủ say vậy sao? Dương Tiễn thấy hơi kì quái.
Kệ đi, chuồn trước rồi tính.
Dương Tiễn vừa mới khởi động nửa người trên thì eo bỗng nhiên thấy đau, nháy mắt đã mất hết sức lực, ngã trở về.
Lần này mặc kệ là ngủ hay nhập định đều không thể không có phản ứng, Dương Tiễn nhắm chặt hai mắt, quyết định giả vờ như chưa có gì xảy ra.
"Tỉnh?" Ngọc Đỉnh chân nhân hỏi.
Thật ra y đã cố ý cho đứa nhỏ da mặt mỏng này một cơ hội trốn đi, nhưng xem ra nó đã bỏ lỡ rồi.
"......!Vâng, đêm qua, đồ nhi thất lễ, sao sư phụ không tránh đi?" Dương Tiễn có chút không được tự nhiên.
"Tiễn nhi ôm quá chặt, vi sư pháp lực thấp kém, thoát không nổi." Dương Tiễn vô cùng xấu hổ nên không hề nghe ra ý vị sâu xa trong giọng điệu lời nói của Ngọc Đỉnh chân nhân.
"Xin lỗi sư phụ, là đồ nhi ngủ không ngoan." Hắn ngập ngừng.
Ngọc Đỉnh chân nhân nhìn Dương Tiễn chăm chăm, chờ đến khi hai tai hắn đỏ lên mới mở miệng: "Ngọc thụ bị Vương Mẫu đưa vào trong cơ thể ngươi không lấy ra được, kinh mạch bị tổn thương bởi lực chí âm chỉ có thể chậm rãi dưỡng mới khỏi được."
Dương Tiễn nghe vậy, chỉ nghiêm mặt rũ mắt.
Ngọc thụ tiến vào huyết nhục liền tan thành nước, tất nhiên là không thể lấy ra.
Nhưng kinh mạch bị hao tổn, nếu muốn khôi phục thì thể nào cũng không được sử dụng pháp lực một thời gian dài.
Việc này cần thời gian, mà thứ Dương Tiễn thiếu nhất chính là thời gian.
"Sư phụ, không sao cả.
Dù sao đồ nhi lúc trước cũng từng mất tiên cốt, pháp lực vận hành vốn cũng không quá thoải mái.
Âm lực này lại không dễ loại trừ, hay là bỏ đi thôi, cùng lắm là rét lạnh một chút, chống đỡ....."
Dương Tiễn nhìn đến sắc mặt của Ngọc Đỉnh chân nhân, đột nhiên im bặt, không dám nhìn thẳng vào mắt sư phụ.
"Ngươi nói tiếp đi, sao lại thành người câm mất rồi?"
Dương Tiễn không đáp, ánh mắt dán lên cái gối, giống như bị hoa văn xinh đẹp trên đó hấp dẫn.
Hao Thiên Khuyển đang nằm ở nội điện, tai nó vểnh lên, bỗng nghe thấy một