Tác giả: Thu Nguyệt Dao
Đối với việc sáng sớm đều thức dậy trên giường, Dương Tiễn đã sớm thành thói quen.
Cứ việc ban đầu hắn đã nhiều lần nói với Ngọc Đỉnh chân nhân để hắn tựa bên án nghỉ một lát, đến giờ Tý hẳn đánh thức hắn dậy, nhưng sư phụ luôn có chủ ý riêng của mình, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ trước yêu cầu của hắn.
Dần dà Dương Tiễn cũng đành mặc kệ.
Dù sao ngày kế tinh thần sẽ tốt hơn không ít, chỉ cần không chậm trễ kế hoạch sửa chữa Thiên Điều, những việc nhỏ này không cần phải tranh cãi với Ngọc Đỉnh chân nhân làm gì.
Có điều, sư đồ bọn họ có đôi khi cũng sẽ có mâu thuẫn, không ai chịu nhường ai, vì thế chỉ có thể dứt khoát làm theo ý muốn của một phía.
Tỷ như lần trước Ngọc Đỉnh chân nhân cướp tấu chương bắt Dương Tiễn nghỉ ngơi, mà hắn chỉ làm ra vẻ hờ hững chấp nhận.
Ngày thường bọn họ đều sẽ duy trì một trạng thái ở chung rất vi diệu như thế.
Đại đa số thời gian Ngọc Đỉnh chân nhân sẽ không xuất hiện, còn Dương Tiễn vừa không muốn gọi sư phụ hiện thân, vừa không muốn nhiều lời vô nghĩa với bất kì ai khác.
Nhiều năm không uống rượu, đột nhiên uống say một trận, Dương Tiễn cảm thấy có chút đau đầu, nhưng cũng không đến mức không gượng dậy nổi.
Hắn ngồi bên giường, tay đỡ trán, mắt quét một vòng quanh phòng, khoé mắt thoáng liếc qua chén ngọc đặt trên bàn nhỏ bên mép giường.
Dương Tiễn nhắm mắt nhớ lại, ký ức đêm qua dừng lại ở lúc uống rượu nơi hậu viện.
Đỡ hắn về giường nhất định là sư phụ không nghi ngờ gì rồi, nhưng những lời sư phụ nói hắn không có ấn tượng gì cả, say mê mang từ khi nào, như thế nào về phòng, tất cả giống như một bức hoạ bị xé mất một phần.
Sau này không nên uống rượu nữa, nếu không chẳng may bị Vương Mẫu moi được thông tin gì thì không ổn, Dương Tiễn thầm nghĩ.
Pháp lực vận chuyển, ánh bạc rạng rỡ của ngân giáp bao lấy thân thể mảnh khảnh của Tư Pháp Thiên Thần.
Bởi vì đầu ẩn ẩn đau, mà trên mặt hiện ra vẻ không kiên nhẫn, đôi mắt nhoe lại càng hiện ra nét thâm trầm u ám, tựa như không một tia sáng nào thoát khỏi bóng tối bao trùm.
Đối diện với ánh mắt của người này, không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi tử vong.
"Đi đâu." Ngữ khí Ngọc Đỉnh chân nhân không hề gợn sóng.
"Thượng triều." Dương Tiễn không nhắc đến chuyện đêm qua, cứ như là hương vị của canh giải rượu trong miệng chẳng hề tồn tại.
"Nghỉ ngơi."
Dương Tiễn né sang một bên tránh đi pháp quang của Ngọc Đỉnh chân nhân, hắn bất ngờ khống chế cánh tay sư phụ, kéo ngược về phía sau, tiện đà nói: "Vẫn là người nên nghỉ ngơi, đồ nhi mạo phạm."
Đỡ thân thể đột ngột mất khống chế của Ngọc Đỉnh chân nhân, thay sư phụ cởi vớ, tháo búi tóc Đạo gia, Dương Tiễn nhìn mi mắt khép lại của sư phụ mà ngây ra như phỗng, như là hắn chưa bao giờ nhìn thấy Ngọc Đỉnh chân nhân đi vào giấc ngủ.
"Sư phụ, đa tạ."
Dương Tiễn kéo chăn mỏng vẫn còn hơi ấm đắp lên người sư phụ.
Vừa ra khỏi cửa là vẻ áy náy trên mặt không còn sót lại chút nào, thời thời khắc khắc hắn đều nhớ rõ, bản thân là Tư Pháp Thiên Thần, không phải Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân.
Ngọc Đỉnh chân nhân mỉm cười, tựa như ngọn cỏ nhỏ chui từ dưới đất lên, phá vỡ lớp băng ở cánh đồng tuyết.
Hài tử này dù là khi ngoan ngoãn nghe lời hay bướng bỉnh cãi lại, chỉ cần là Dương Tiễn, vẫn cứ luôn khiến y rung động.
Lâm triều, chúng tiên liên tiếp dâng tấu chương lên bậc chí tôn.
Mỗi một tấu chương đề lên đều phải liếc nhìn sắc mặt của Tư Pháp Thiên Thần, sợ hắn có gì đó không hài lòng.
Tám trăm năm qua, tác phong hành sự của Tư Pháp Thiên Thần dứt khoát không câu nệ, làm chuyện gì cũng nhanh nhẹn giỏi giang, giảm bớt được lượng lớn công việc của chúng tiên Thiên Đình.
Lại thêm diện mạo hắn tuấn mỹ, vốn nên được người người hoan nghênh kính yêu, chỉ tiếc......!Dương Tiễn hành sự theo ý mình một cách mù quáng và không chừa lối thoát, nghiễm nhiên biến Thiên Đình thành một bộ máy lớn tinh chuẩn, và bản thân hắn cũng trở thành tồn tại sống của Thiên Điều.
Hôm nay Dương Tiễn vẫn là dáng vẻ trầm mặc không thể ngước nhìn.
Các tiên nhân ngẫu nhiên liếc mắt về phía hắn, trên khuôn mặt kia cao thâm khó dò, dù là thường thường bị người nhìn trộm cũng không hề có vẻ gì là chột dạ hay tức giận.
Không một ai biết, dưới lớp mặt nạ u ám là một lòng luôn nghĩ về Dương Thiền xa ở Hoa Sơn.
Dương Tiễn rũ mi che khuất nét u buồn nơi đáy mắt.
Tam muội, muội muốn Nhị ca phải làm sao đây?
"Dương Tiễn, ngươi có gì muốn bẩm tấu?"
Tiếng hỏi chuyện của Ngọc Đế kéo Dương Tiễn thoát khỏi những suy nghĩ miên man, hắn theo phản xạ ngẩng đầu cung kính, chắp tay đáp lời: "Tiểu thần không có chuyện quan trọng gì cần bẩm báo."
Ngọc Đế đã quen với việc mỗi ngày Dương Tiễn đệ tấu chương kết thúc buổi lâm triều, hôm nay chợt nghe hắn không có gì bẩm tấu thì rất lấy làm kinh ngạc.
Vương Mẫu liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt như xuyên thủng cả người Dương Tiễn, xé bỏ lớp nguỵ trang của hắn, nhìn thấu trái tim hắn.
"Nếu thế thì bãi triều."
Các tiên quan cúi đầu rũ mắt, chỉ nhìn thấy góc áo