Tác giả: Thu Nguyệt Dao
"Nếu bổn cung nhớ không nhầm, đã trăm năm rồi Tư Pháp Thiên Thần không tới Dao Trì đúng chứ?" Vương Mẫu nương nương lười biếng tựa lưng vào bảo toạ, tay chống cằm, khẽ ngước nhìn Dương Tiễn, ánh mắt đầy vẻ tìm tòi và lạnh lẽo.
Dương Tiễn biết bà có tính đa nghi rất nặng, không ngờ tới hôm nay ở trên triều vì chuyện của Tam muội mà ưu phiền thế nhưng đã bị bà phát giác.
"Nương nương nói gì vậy? Tiểu thần dốc hết sức lực, không phải là vì thay nương nương phân ưu sao?" Vẻ mặt Dương Tiễn lo sợ không yên.
"Vì bổn cung......!hay là vì quyền lực?" Vương Mẫu nương nương nhướng mày.
"Tiểu thần đương nhiên có tư tâm, nhưng nương nương sẽ để ý chút tư tâm nhỏ này sao?" Dương Tiễn cúi đầu, tầm mắt dán trên mặt đất trộm di chuyển về phía trước.
Loại hành động này trông giống hệt như một con thú nhỏ muốn lấy lòng Vương Mẫu, trên gương mặt đầy mây đen của bà nở nụ cười hài lòng.
"Được rồi, hôm qua xảy ra chuyện gì, gây ra động tĩnh lớn như vậy?" Vương Mẫu nương nương thản nhiên hỏi chuyện.
"Là......!Tam muội của Dương Tiễn." Hắn có hơi chần chừ khó nói, "Muội ấy nói Hoa Sơn có yêu quái khó đối phó, cho nên nhờ thần suất lĩnh Thiên binh đi trừ yêu, nhưng......"
"Nhưng cái gì?"
"Nhưng muội ấy......!đã nói dối, lừa thần lĩnh quân hạ phàm, chẳng qua là muội ấy muốn khoe khoang với các tỷ muội!" Dương Tiễn ra vẻ giận tái mặt, cứ như là vô cùng bất mãn muội muội ham mê hư vinh.
"Tư Pháp Thiên Thần mấy năm nay nhậm chức vất vả trăm bề, công lao càng lớn, Tam Thánh Mẫu không hiểu chuyện thì thôi đi, còn nói dối quân tình? Truyền ý chỉ, phái Tứ Đại Thiên Vương đến Hoa Sơn răn dạy, để tránh sau này kinh động Tư Pháp Thiên Thần." Nét mặt Vương Mẫu nặng nề.
"Đa tạ nương nương hậu ái, chỉ là hôm qua tiểu thần đã quản giáo rồi.
Chuyện nhà của Dương Tiễn không dám làm phiền nương nương, cho nên hôm nay lâm triều không có bẩm báo, xin nương nương......!trách phạt."
Khi hắn nói đến hai chữ trách phạt, không khỏi cúi đầu quay mặt đi, giọng nói có chút run rẩy hỗn loạn, cứ như là đang cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng.
"Chỉ cần Tiễn nhi không phản bội bổn cung, chuyện này có gì mà phạt? Lần sau tuyệt đối không được tự chủ trương, biết không?" Thấy Dương Tiễn vội gật đầu không ngừng, bà lại bất thình lình hỏi, "Còn gì nữa không?"
Dương Tiễn lui một bước, tay không khỏi mần mò phía sau lưng, hô hấp trong chốc lát cũng nặng nhọc hơn.
"Thì ra là vết thương cũ tái phát, Tiễn nhi phải biết cẩn thận điều dưỡng thân thể.
Nếu không cữu mẫu sẽ đau lòng đấy, hiểu không?" Ngữ điệu của Vương Mẫu vô cùng quan tâm, cứ như là không đành lòng.
Ứng phó được một cửa ải, Dương Tiễn nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi rời khỏi Dao Trì, vốn định trở lại Chân Quân Thần Điện, nhưng ma xui quỷ khiến lại đi lệch về phía Nguyệt Cung, trong lòng thầm suy nghĩ những lời Hằng Nga nói trước Lăng Tiêu Bảo Điện.
Rốt cuộc nàng đã biết được bao nhiêu? Có suy đoán gì? Nàng có biết Tam muội nhớ trần tục không?
Dương Tiễn cố tìm lý do cho Hằng Nga, nhưng không có cách nào thuyết phục được bản thân—— Hằng Nga nhất định đã biết, chẳng qua là muốn giúp Dương Thiền che giấu mình mà thôi.
Bước chân Dương Tiễn nặng nề hẳn đi, giống như đột nhiên ý thức được áp lực của gánh nặng trên vai, trái tim nhói đau.
Việc này hoàn toàn khác biệt với sự khinh thường người khác dành cho hắn, nhưng hắn không nói được là khác ở chỗ nào.
Không phải ngươi phủ đầy ánh trăng lên khắp Cửu châu sao? Không phải ngươi là tiên tử không nhiễm bụi trần, am hiểu lòng người sao?
Dương Tiễn đứng ở nơi không gần không xa mà quan sát Quảng Hàn Cung.
Không có vẻ tà âm của Thần Điện, nó cô độc, lặng lẽ tản ra ánh trăng sáng trong, làm Dương Tiễn lặng nhìn lòng đang rối rắm cũng dần bình tâm trở lại.
Nơi này không thuộc về hắn, nhưng lại như miền cực lạc cuối cùng của hắn.
Tiên nhân trong ảo tưởng của hắn khi còn nhỏ, vẫn còn tồn tại, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, như mẫu thân, như Hằng Nga.
Mà những kẻ khác cúi đầu trước quyền thế, để hắn thay đổi đi.
Dương Tiễn đợi mình bình tâm lại, bỗng sinh ra cảm giác nhút nhát, hai chân cứng đờ tại chỗ, không dám đến gần.
Hắn thở dài, thầm nghĩ: Tiên tử lương thiện, quan tâm chăm sóc Tam muội, có lừa gạt mình cũng là chuyện nằm trong dự kiến.
Còn về Tam muội, là mình lúc trước quản thúc muội muội quá nghiêm khắc, hiện tại lại làm Tư Pháp Thiên Thần, ít đến thăm muội ấy, Tam muội một mình lẻ loi ở Hoa Sơn, khó tránh khỏi kẻ bụng dạ khó lường nhân cơ hội tiếp cận.
Hôm qua tức giận lại có Thiên nô ở bên, không tìm hiểu rõ xanh đỏ đen trắng đã nhốt muội muội dưới Hoa Sơn, đây cũng là kẻ làm huynh trưởng như mình không đúng.
Nói cho cùng, thứ gọi là tình yêu thật khiến người sợ hãi.
Dương Tiễn nghĩ dù sao cũng đã tới Nguyệt Cung, chi bằng đi xem Nhược Thuỷ thế nào.
Nào ngờ chỗ vốn được trồng Ngọc Thụ bây giờ chỉ còn lại một khoảng trống, Dương Tiễn nhìn mà ngơ ngẩn.
Sao lại không thấy Ngọc Thụ? Hằng Nga nói nàng nắm nhược điểm của hắn trong tay, mấy trăm năm nay bọn họ tuy ngày ngày đối mặt nhau, nhưng cả một câu cũng chưa từng nói qua, sự vụ ở Chân Quân Thần Điện không thể coi là nhược điểm, chẳng lẽ cái Hằng Nga nói, là Ngọc Thụ?
Nhưng chuyện này liên quan gì tới ta? Nó biến mất khi nào, sao ta không có ấn tượng gì hết?
Dương Tiễn mờ mịt suy nghĩ, không thu hoạch được gì, chỉ đành cau mày quay về Chân Quân Thần Điện.
Dương Tiễn đang trầm tư đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân mình giẫm phải thứ gì.
Nhìn kĩ thì ra là một chiếc khuyên tai trân châu tinh xảo, ở đuôi có khảm đá mặt trăng, hơi hơi loé sáng.
Hắn liếc một cái là nhận ra đây là đồ của Hằng Nga.
Bỗng một thân áo tím đập vào trong tầm mắt, hắn nhận ra người phía trước liền cất khuyên tai vào trong cổ tay áo,