Tường Vy lần nữa tiến lại gần Dâu Tây, còn bé vẫn như cũ bài xích cô, khi cô càng đến gần con bé thì bé con càng ôm chặt Minh Huy hơn, Dưa Hấu đứng dậy dùng hết sức mình đẩy cô lùi về phía sau, do lực đẩy mạnh đột ngột cô đã té xuống nền đất, dì Hòa đi lại đỡ cô đứng dậy, anh nghiêm giọng la Dưa Hấu :
- Dưa Hấu con làm cô Vy ngã, con mau xin lỗi cô nhanh lên.
- Con ghét bảo mẫu, cô mau ra khỏi nhà con đi.
Tường Vy nhíu mày, nhìn tập trung vào Dưa Hấu mỉm cười, nhẹ nhàng nói :
- Hãy cho cô biết tại sao con lại ghét bảo mẫu ?
- Vì có bảo mẫu chăm sóc hai anh em con, cha lại đi mất, đến rất lâu cha mới về, anh em con chỉ cần cha không cần bảo mẫu.
Lúc này giọng của Dưa Hấu nghe rất buồn pha lẫn sự tức giận.
- Được, nếu con không thích cô làm bảo mẫu cho anh em con, vậy cô không làm nữa.
Cô sẽ để cha con tự làm bảo mẫu chăm sóc cho tụi con được không ?
Dưa Hấu lúc này đôi mắt mở to, miệng mỉm cười hỏi :
- Cô nói thật không ?
Tường Vy cười tươi:
" Thật, có mặt cha Huy, em Dâu Tây, bà Hòa ở đây cô xin hứa với con cô sẽ không làm bảo mẫu cho con với một điều kiện hai con phải cho cô làm bạn với tụi con nha, chịu không nè bé cưng ?
- Được bây giờ con cho phép cô được làm bạn đầu tiên của hai anh em con.
- Cô cảm ơn bạn Dưa Hấu, sau này cô sẽ thường đến chơi với tụi con nên con gọi cô là cô Vy nha, giờ con lên sofa ngồi cạnh cha đi.
Tường Vy vừa nói vừa cười ,nắm tay Dưa Hấu bước đến bên cạnh Dâu Tây.
- Dâu Tây cho phép cô cởi giày cho con nha, con là đứa trẻ ngoan đúng không, bé ngoan vào nhà phải giày ra đúng không ?
Dâu Tây nghe lời cô nói như vậy có hơi lung lay, sau đó con bé không rụt chân lại nữa.
Tường Vy giúp cô bé cởi hai chiếc giày búp bê nhỏ nhắn ra, cô còn không quên xoa nhẹ bàn chân của bé hỏi :
- Con có đau chân không ?
Dâu Tây lắc đầu xong sau đó lại gật đầu, Tường Vy lập tức lườm Minh Huy mà nói:
- Anh cần phải mang tất rồi mới được mang giày vào.
Vương Minh Huy biết mình đang bị chỉ trích nhưng anh không thể chối cãi, anh cứ đinh ninh y tá sẽ giúp con bé thay quần áo nhưng Dâu Tây cứ nhất quyết không chịu con bé chỉ muốn anh mà thôi.
Tường Vy lại gần thêm chút nữa đưa tay giúp cô bé cởi áo khoác ra, Dâu Tây không chống cự nhưng cô bé vẫn cứ nắm chặt tay cánh tay anh không buông, Tường Vy vừa cởi được áo khoác của bé con ra liền phát hiện áo bên trong cũng bị anh mặc ngược.
Cô hít sâu một hơi, nếu không phải cô đang làm thuê cho anh thì chắc chắn cô sẽ lên lớp anh một trận cho ra trò.
Xem ra mặc dù con đã ba tuổi nhưng anh chưa từng thật sự chăm sóc cô bé ngày nào.
Vương Minh Huy biết mình đã sai, sắc mặt cũng hòa nhã hơn, hướng ánh mắt về phía cô cầu cứu :
- Dâu Tây, con để cho cha đi một lát có được không ? Cha đi một lát là quay lại ngay thôi.
Tường Vy nhẹ giọng dụ dỗ.
Dâu Tây vừa nghe tới cha đi là lại càng ôm anh chặt hơn, hai chân cũng câu lên người anh, Tường Vy không hề lùi bước, tiếp tục nhỏ nhẹ khuyên cô bé :
- Cha muốn đi vệ sinh , Dâu Tây để cha đi có được không? Cha không muốn xa con đâu nhưng nhà vệ sinh của cha không thể mang con vào.
Dâu Tây chớp chớp mắt nhìn Tường Vy rồi lại nhìn qua Vương Minh Huy, dù cho bé con không nhúc nhích nhưng dường như còn bé tiếp thu được mấy lời cô nói.
- Khi con muốn đi vệ sinh có phải con thấy trong người khó chịu lắm không? Nếu con không để cha đi thì cha cũng khó chịu giống như vậy.
Tường Vy nháy mắt với Minh Huy, anh ngay lập tức hiểu ý rồi phụ họa theo :
- Cha đang rất đau bụng, con để cha đi nhé ? Một chút cha sẽ quay lại với con.
Dưa Hấu cười nắm tay em gái mình mà nói :
- Em ngoan ở đây chơi với cô Vy đi, cô Vy giờ đã là bạn của anh em mình rồi nên em đừng sợ, anh sẽ đi theo cha đến khi cha đi vệ sinh xong anh dẫn cha quay lại chơi với anh em mình, em ở đây phải ngoan nghe lời cô Vy.
Dưa Hấu vừa nói xong, cả ba người lớn có mặt ở đó nhìn nhau như bị hóa đá nứt thành từng mảnh vụn bay đi thật xa.
Tường Vy thấy tay cô bé bắt đầu buông lỏng ra mỉm cười, ngồi lên sofa cạnh cô bé, cô nắm tay cô bé dịu dàng cất tiếng :
- Bây giờ cô ngồi đây giữ chỗ cho cha con, sau khi cha con quay lại cô sẽ trả chỗ lại cho cha con, con đồng ý không ?
Dâu Tây miễn cưỡng gật đầu buông Minh Huy ra, anh đợi lúc hai con tập trung chú ý đến Tường Vy, anh nhẹ nhàng đứng dậy đi lên cầu thang thì một bóng dáng nhỏ nhắn cũng đứng lên chạy lại nắm tay anh nói :
- Cha đi vệ sinh sao không kêu con đi cùng, cha định bỏ anh em con mà đi mất, đến lâu thật lâu mới về à ?
- Không có cha chỉ đi vệ sinh ở trên lầu thôi tí nữa cha quay lại, cha muốn đi ra ngoài thì phải đi ra cổng, ba cô cháu con ngồi đây chơi cha đi ra ngoài tụi con sẽ thấy mà đúng không ?
Tường Vy cất tiếng nói nghẹn ngào như sắp khóc cắt ngang cuộc trò chuyện của hai cha con :
- Dưa Hấu nói làm bạn với cô nhưng giờ Dưa Hấu theo cha bỏ cô một mình, Dâu Tây còn chưa chịu nhận cô làm bạn, cô ở đây một mình.....!cô.....!buồn....!hic....lắm hic
Dâu Tây ngồi bên cạnh không nói gì nhưng một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại đặt lên lưng cô vỗ nhè nhẹ như muốn