An An lại dùng ý niệm kiểm tra không gian có thay đổi gì không? Hai tiểu ngân lang đã tỉnh lại có thể hoạt động bình thường, điều đó chứng tỏ linh tuyền thủy đã bị hấp thu hết, đất có thể trồng cây, nhưng nếu vì vậy mà mất linh tuyền thủy thì thật không đáng a.
An An gần như khóc không ra nước mắt, đây mới là chân chính mất nhiều hơn được a. Mộc Sinh nhìn thấy cô nàng khổ não, nếu nó có mắt chắc cũng đã sớm lồi ra rồi. Nhìn không nổi nữa, Mộc Sinh tốt bụng huơ hươ cành lá có ý muốn giao tiếp với An An. Mộc Sinh viết: "suối linh tuyền sẽ được khôi phục lại nguyên vẹn nhưng phải mất thời gian là một tháng. Ta sẽ thổi một phần linh khí vào không gian của cô để cải tạo đất. Khi linh tuyền thủy khôi phục lại, cô cứ dùng máu vẽ hình chữ thập như vậy, chúng ta trao đổi. Sau khi hấp thu thần lực từ linh tuyền ta mới có thể giúp cô tiếp tục cải tạo đất".
An An giải được mối lo lắng nên tâm trạng cũng bình tĩnh lại. Suối linh tuyền là nguồn sống của nàng, mỗi tháng nàng phải cải tạo để thích ứng với nguồn nội lực khổng lồ trong cơ thể. Không có nó nàng sẽ bạo phát mà chết. Suối linh tuyền còn giúp cho Diệp Hi Cẩn cải tạo cơ thể ốm yếu, thích hợp luyện tâm pháp nghịch lưu lấy từ hang động trong Huyễn Vụ lâm. Suối linh tuyền là rất quan trọng với nàng và Diệp Hi Cẩn, tuyệt đối không thể mất được.
"Cám ơn Mộc Sinh. Nếu linh tuyền thủy giúp ngươi hồi phục được linh lực, mỗi tháng ta sẽ gửi linh tuyền thủy cho ngươi. Hồi phục rồi ngươi có thể như trước kia dùng sương mù bảo vệ Địa Lam Hải và Mộc Sinh đời tiếp theo, không cần phải di dời Địa Lam Hải nữa".
Trước mắt Mộc Sinh chỉ là một tiểu cô nương bảy tuổi nhưng khẩu khí lại đoan chính nghiêm túc mười phần, sẵn sàng trả lại Địa Lam Hải không một chút giả dối. Xem ra Mộc Sinh lần đầu quyết định tin tưởng vào con người, nó đã lựa chọn đúng. An An không phải là người dị giới duy nhất đến đây, nhưng chỉ có máu của nàng mới cho nó cảm giác ấm áp, nàng bình thản như dòng suối ấm trãi qua vùng đất lạnh lẽo, khiến cho cây cỏ sinh cơ phục hồi. Nàng vẫn có ham muốn của con người nhưng không mạnh mẽ chiếm đoạt mà dùng cách trao đổi đồng giá để có được. Nếu Địa Lam Hải và Mộc Sinh đời tiếp theo có nàng là chủ nhân thì nó không cần lo lắng nữa.
Rì rào cành lá, Mộc Sinh lại sắp chữ: "ta đã dốc linh lực cuối cùng làm thành kết giới bảo vệ Mộc Sinh đời tiếp theo. Linh lực còn lại chỉ duy trì để hoàn thành tâm nguyện cứu Địa Lam Hải. Tâm nguyện hoàn thành cũng là lúc ta biến mất. Địa Lam Hải xin cô hãy chiếu cố, Mộc Sinh đời tiếp theo phải lâu lắm mới trưởng thành, xin hãy trồng nó cạnh linh tuyền thủy. Nếu cô giúp ta hoàn thành những việc trên ta sẽ gửi cho cô một món quà, xem như phí trao đổi".
An An không biết vụ trao đổi này ai được ai mất nhưng nàng vẫn không thích những phi vụ như thế này. Sinh ly tử biệt dẫu biết là hiện tượng tự nhiên nhưng nàng vẫn là chua sót. Mộc Sinh vì quê hương và hậu bối của mình mà không tiếc thân mình, cũng như papa và mom điên cuồng làm việc chỉ mong nàng và Nhiên Nhiên có cuộc sống tốt hơn. Bây giờ nàng có thêm một thân nhân cần phải chăm sóc nên rất hiểu nỗi lo âu của Mộc Sinh.
Mộc sinh vỗ vỗ cành lá như cám ơn sự đồng cảm của An An. An An ngồi im lặng dưới bóng cây của Mộc Sinh như muốn chia sẻ nỗi đau mất mác của nó. Vì lòng người tham lam, ích kỷ, Mộc Sinh đã trốn tránh sống qua ngày nhưng vẫn không thoát. Một đứa trẻ và một cây cổ thụ già bầu bạn bên nhau rất hài hòa, ấm áp. Đã từ rất lâu rồi Mộc Sinh mới chân chính có bạn, dù sắp biến mất nhưng nó vẫn vui vẻ, nó biết đời sau Mộc Sinh sẽ không cô đơn như nó, mầm non sẽ được an toàn trong không gian mới.
Khi tỉnh lại, An An vẫn ở trong phòng của ba mẹ. Nhìn lại những kỷ vật minh chứng ột gia đình hạnh phúc, An An chỉ muốn khóc cho vơi nỗi nhớ người thân. Nàng gục đầu xuống khóc nức nở, nàng ước ao được gặp lại Nhiên Nhiên, ba mẹ và cả tiểu Vũ. Nhưng bây giờ họ đều không có ở đây.
Một đôi tay nhỏ bé ấm áp vòng qua vai An An khiến nàng bình tĩnh lại. Ngẩn mặt lên là khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Diệp Hi Cẩn. Bé giương đôi mắt to đầy lo lắng nhìn An An. Vì quá thấp nên hành động an ủi lại giống như động tác đòi ắm bế của hài tử. An An bất giác bật cười. Trời ạ! Từng tuổi này rồi mà còn khóc như đứa trẻ. Nàng không do dự bế Diệp Hi Cẩn lên, mấy tháng nay được An An bồi bổ nên bé đã khá nặng.
Diệp Hi Cẩn thập phần bất mãn với hành động này, bé là muốn ôm ôm để an ủi chứ không phải đòi bế a. Xem ra sau này bé phải chăm chỉ uống sữa thêm mới được, bất quá được thân thân với An An cũng làm bé thập phần vui vẻ.
An An sau khi thu thập lại đồ đạc, khóa lại két sắt thì dẫn Diệp Hi Cẩn ra khỏi phòng, vẫn chưa đến lúc cho bé biết về mảnh da dê kia. Nàng dẫn Diệp Hi Cẩn đến căn nhà nhỏ của tiểu Tả và tiểu Hữu. Hai tiểu ngân lang vui mừng chạy ra đón khiến cho Diệp Hi Cẩn được một phen mừng rỡ, đây là lần đầu tiên bé thấy hai tiểu ngân lang chạy nhảy trong không gian. Tuy không thể tiết lộ về tấm da dê nhưng chuyện về Mộc Sinh và Địa Lam hải, Diệp Hi Cẩn cần phải biết. Nàng tin tưởng bé là người biết giữ bí mật. Đồng thời sự xuất hiện của Địa Lam Hải cùng Mộc Sinh sẽ khiến họ có nguy cơ nguy hiểm nhiều hơn, nàng vẫn phân tích cặn kẽ cho bé tiếp thu. Bí mật cần ít người biết càng tốt nên không gian sẽ không tùy tiện đưa người ngoài vào như trước. Thần lực của linh tuyền thủy đã không còn áp chế ý thức sinh vật sống bước vào không gian nữa nên quyết định này được cả hai đều nhất trí.
Bên ngoài trời đã khuya nên hai tỷ đệ tạm biệt hai tiểu ngân lang rồi trở về phòng ngủ. Tối đó Diệp Hi Cẩn ôm An An thật chặt, lòng thầm nhủ bản thân mau trưởng thành để bảo vệ An An, bé thật không muốn nhìn thấy nước mắt của nàng, nó làm bé quá khó chịu.
An An ôm trong lòng cục bông ấm áp nên tâm cũng an tĩnh lại, nàng có một giấc mơ đẹp. Trong mơ, nàng gặp lại Nhiên Nhiên, nàng và Nhiên Nhiên cùng Diệp Hi Cẩn chu du khắp thiên hạ. Cả ba bọn họ đi qua rất nhiều nơi, mục kích sở thị nhiều chuyện kỳ thú trong thiên nhiên, nếm trãi qua nhân tình thế thái trong nhân gian...và còn nhiều chuyện, nhiều điều thú vị khác nữa đang chờ họ phía trước.
--------+++++-------
Sáng sớm Diệp Hi Cẩn phải vấn an Thần phi và học lễ nghi nên phải rời giường. Trước đó An An đã chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả hai, bữa sáng rất quan trọng nên không được phép qua loa. Sáng nay An An nấu điểm tâm nóng, hai tô bún bò nóng hổi thơm lừng, bên trong có đầy đủ cả sắc lẫn vị, nào là cà rốt, hành lá, mầm cải, nấm hương, khoanh giò, bên trên được rắc thêm tiêu, tỏi sấy và hành ngò trông rất bắt mắt hấp dẫn.
Vốn đã quen khẩu vị cay của An An nên Diệp Hi Cẩn một mạch chén sạch thức ăn, không kiên kị trong đó có cả ớt lẫn tiêu. An An nhìn bé ăn vui vẻ cũng thấy có chút hư vinh, ai bảo nàng có một thằng em thiên tài ra được phòng khách, vào được nhà bếp làm chi. Nhờ thằng em chết bằm đó mà An An luôn tự ti về nữ công của mình nên trù nghệ cũng sớm bị lục nghề, xem ra nàng quyết định mua sách dạy nấu ăn là chính xác. Mặc dù mùi vị vẫn còn kém xa thằng nhóc kia nhưng miễn cưỡng vẫn đạt điểm 8 à nha. Lại nhớ đến lần đầu tiên Diệp Hi Cẩn ăn món cay nàng nấu không khỏi bật cười. Thằng bé ăn cay mà cứ như lâm trận giết địch, không yêu cầu An An dừng bỏ ớt mà vẫn kiên cường chịu đựng, chỉ là lúc đó trên bàn ăn luôn chuẩn bị một cốc nước để chữa cháy. Mãi một tháng sau mới không cần cốc nước nữa.
Diệp Hi Cẩn lại bắt đầu thích ăn cay, thích nhất món lẩu cay xé gió cùng món cà ri Ấn độ. An An tuy khẩu vị cay nhưng vẫn chú trọng sức khỏe cả hai nên nấu món ăn chỉ cay vừa phải, chủ yếu là giữ ấm cơ thể.
Đợi Diệp Hi Cẩn ra ngoài, An An thu thập bát đũa xong cũng thoát ra không gian. Theo thường lệ nàng sẽ vào rừng luyện công, nhưng hôm nay nàng lại có công việc khác: biến mảnh đất cằn cỗi trong không gian thành một điền viên xanh.
Lại một lần nữa từ rừng sâu trở lại không gian, An An bắt đầu vạch kế hoạch trồng trọt.
Tuy chỉ được xem qua sách báo và ti vi nhưng đều cơ bản vẫn nắm được. Trước tiên là phải có nước tưới tiêu cho cây trồng. Nàng có thể điều khiển không gian bằng ý niệm nên không lo lắng nhân lực.
Sau vài ngày đào đào xới xới, trên cơ bản nguồn nước đã được phân bố hợp lý. Vì có mạch nước ngầm nên An An không cần dẫn nước từ bể và suối nước nóng vào. Nước kia là để tắm rửa và tiêu xài hàng ngày nên không thể nhiễm bẩn. Trong không gian giờ đây đã có hệ thống kênh rạch bao quanh, nàng chia đất thành mẫu theo kích thước tiêu chuẩn Anh. Mỗi mẫu đất đều được một con rạch bao quanh, các mẫu đất được nối với nhau bằng chiếc cầu gỗ trắng xinh đẹp. Không gian hiện tại được chia thành hai phần: đất dùng trồng trọt khoản 5 mẫu, đất dùng để ở chiếm phần còn lại bao gồm căn nhà, nhà kho, siêu thị mini và cả vườn hoa. Vườn hoa rất lớn nên An An cho đào ba cái ao: một ao nàng dự định trồng sen, một ao trồng củ ấu và hạt khiếm thực xen kẽ, ao còn lại dùng để trồng rau sống dưới nước như rau nhút, tai tượng, bông súng... Trong mỗi ao nàng đều thả đủ loại cá, ốc. Nàng vẫn nhớ món khoái khẩu của Nhiên Nhiên là các món ốc, từ món ốc luộc tiêu, nướng tiêu thơm lừng, rồi đến món bún ốc, chả ốc, ốc hấp rừng...nghĩ đến là nàng đã thấy đói bụng rồi.
Trong kho của An An có cả một phòng dành để lưu trữ hạt giống và mầm cây. Đây là do An An dự trù ở Minh Hoàng đại lục không có giống cây mà nàng thích. Cư nhiên lại để cho nàng đoán đúng, một số loại trái cây ngon lại không thấy buôn bán ở Minh Hoàng đại lục. Điều này nàng biết thông qua cuốn ẩm thực du ký của Tiên phi Trầm Hương. An An không biết là chúng không có hay vẫn chưa được phát hiện nhưng thiếu mấy loại trái cây ngon này là đã mất đi một loại mỹ vị nhân gian rồi. Tựa như quả nho, tại Minh Hoàng đại lục chỉ có loại nho chuối quả nhỏ, cơm mỏng, vỏ cứng, hạt lại nhiều. Đây là món trái cây ưa thích nhất trong cung, số lượng thu hoạch cũng rất ít nên quả nho chỉ có quý tộc mới ăn được. Nếu họ biết An An có đủ loại hạt giống nho: nho tím, nho xanh, nho đỏ, nho đen. Tất cả loại nho này đều mềm vỏ, quả to mọng nước lại không hạt thì sẽ làm cho họ ghen tỵ mất. Một số loại quả đại lục không có đều là loại khoái khẩu của nàng như: vải (lệ chi), dâu tây, anh đào, sầu riêng... Nếu không chuẩn bị cây giống thì đời này nàng đã vĩnh viễn bye bye với chúng sau khi dùng hết dự trữ trong kho.
5 mẫu đất còn lại: một mẫu dùng để trồng lương thực chính như lúa nước, lúa mì, lúa mạch. Chúng sẽ được thay phiên gieo hạt để đảm bảo trong kho luôn đầy ắp lương thực. Mẫu thứ hai nàng chuẩn bị trồng rau cải ngắn ngày, xem như là vườn rau gia đình. Mẫu thứ ba dùng để trồng ngô và khoai lang. Mẫu thứ tư trồng mía để ép đường và cải dầu để làm dầu thực vật. Mẫu thứ năm dùng để trồng ngũ cốc các loại.
Cây ăn trái sẽ được trồng xen kẽ trên đường từ nhà ra đất trồng, xung quanh ao cá, nhà kho. Đặc biệt, An An làm giàn nho ngay tại sân cỏ dùng để chơi thể thao, xung quanh lại trồng nhiều loại trái cây khác như đào, táo gai, dừa xiêm... vừa đẹp mắt lại thêm tiện lợi giải khát.
Vạch kế hoạch điền viên xong xuôi cũng đã đến giờ cơm trưa, sắp xếp bản vẽ lại, An An chuẩn bị mặc tạp đề xuống bếp nấu bữa, nếu để Diệp Hi Cẩn đói bụng nàng sẽ đau lòng mất.
Bữa trưa của hai người gồm bốn món: hai chay hai mặn. Thức ăn được chế biến cẩn thận lại đầy đủ gia vị, màu sắc, ngay cả người kiên ăn cũng phải thòm thèm huống chi con sâu đói như Diệp Hi Cẩn. Hai tiểu ngân lang lần đầu tiên được thưởng thức bữa ăn tại nhà của chúng, vừa có nhà lại có thức ăn ngon khiến hai tiểu sói rất khoái chí.
Ăn xong bữa, An An cho Diệp Hi Cẩn xem bản thiết kế vừa mới hoàn thành, đừng xem thường bé còn nhỏ không hiểu biểu bản, An An chỉ cần nói qua cách thức xem và giải thích một số ký hiệu là bé đã có thể tự nghiên cứu.
Hiện nay bé cũng đã thuộc hết bản chữ cái la tinh và bắt đầu học vỡ lòng tiếng Anh. Tuy việc học hai ngôn ngữ và hai kiểu chữ khác xa nhau là một việc vô cùng khó khăn, Diệp Hi Cẩn vốn bản tính kiên cường nên bé vẫn không bỏ cuộc. Kết quả dẫn đến tiến độ học hành của bé bị chậm hơn so với những hài tử đồng trang lứa trong Phu Tử viện. Thiên Vũ đế tuy có trách phạt nhưng trong lòng lại cao hứng và buôn bỏ nghi kỵ. Duy chỉ có Tuyền Cơ lão nhân là thập phần tức giận, hơn ai hết lão biết trí thông minh của đồ đệ mình. Kết quả học hành tệ như vậy nói lên Cẩn nhi đã bị thứ khác phân tâm.
Tuyền Cơ lão nhân lại tiến vào Phu Tử viện trực tiếp dạy dỗ riêng cho Diệp Hi Cẩn khiến nhiều hài tử khác phải ghen tỵ. Từ đó Diệp Hi Cẩn trở thành cái gai trong mắt, cái dăm trong thịt, là đối tượng thường xuyên bị ức hiếp và trêu chọc. Đám hài tử đều có gia thế hiển hách so với một vị hoàng tử bị vứt bỏ thì lại càng không kiên nể gì.
Thiên Vũ đế tuy biết nhưng không qua tâm, Thần phi lại mang một bộ dáng hả hê khi người gặp họa. Các phi tử khác thì không cần phải nói, họ xem đó là chuyện vui dùng để khuây khỏa những tháng ngày tịch mịch trong cung.
An An mỗi lần thoa thuốc cho Diệp Hi Cẩn lại nghiến răng nghiến lợi mắng chửi bọn người lớn vô tâm, độc ác cùng cả lũ hài tử thiếu giáo dưỡng kia. Cuối cùng An An phái tiểu Tả và