Diệp Hi Cẩn do dự không biết có nên theo nàng ta hay không. Bên cạnh, hai tiểu ngân lang phát huy tinh thần vệ sĩ cao độ, chúng cảm thấy mất hứng vì chủ nhân liên tiếp bị hai người này chặn lại. Nhìn hai tiểu sói hung thần ác sát, Đông Mai cũng làm như không thấy, cái nàng chờ đợi là sự chấp thuận của thập bát hoàng tử.
Diệp Hi Cẩn suy nghĩ trong chốc lát rồi hẹn sau khi tan học sẽ đến gặp mặt. Đông Mai không nói gì chỉ cung kính hành lễ rồi kéo Thu Cúc trở về. Chủ nhân có dặn phải để thập bát hoàng tử tự nguyện đến gặp người.
Trên đường trở lại đình viện của Ngọc Lan các, Thu Cúc bất bình lên tiếng: "Đông Mai, chúng ta cần gì phải khách sáo với hắn. Chẳng qua chỉ là một hoàng tử thất thế mà thôi, thân phận chủ nhân cao quý bậc nào, cần gì phải nhún nhường hắn?".
Đông Mai cũng hết chỗ nói rồi, Thu Cúc là vậy, trong mắt nàng ta ngoài chủ nhân ra thì những người khác không đáng một đồng, nàng ta là người sùng bái chủ nhân nhất trong bốn người các nàng. Dù sao Đông Mai cũng không muốn sinh chuyện, nàng lựa chọn lấy lợi ích của chủ nhân ra đả động Thu Cúc:
“Ta cũng là vì chủ nhân thôi, ngươi quên là chủ nhân trước đó đã nói phải để hắn tự nguyện đến hay sao? Chủ nhân đã bao giờ nói lời thừa chưa?".
Thu Cúc sờ sờ mũi xấu hổ, đúng là nàng ta quá vui mừng khi được chủ nhân giao nhiệm vụ nên quên mất lời dặn. Cũng may có Đông Mai hỗ trợ nên không làm hư chuyện của chủ nhân, nhưng thái độ của Diệp Hi Cẩn làm nàng thập phần bất mãn, có cơ hội nàng sẽ cho hắn đẹp mặt, hắn có thể không xem nàng ra gì nhưng phớt lờ lời của chủ nhân đã là điều không thể tha thứ. Thu Cúc âm thầm quyết định vạch rõ giới tuyến với Diệp Hi Cẩn.
Đông Mai nhìn thấy biểu hiện biến đổi của nàng ta, cũng không nói hay khuyên bảo gì, mỗi người có cách sinh tồn của chính mình, nàng lại không thể giúp nàng ta cả đời, chỉ có chân chính bản thân trãi qua mới biết quý trọng cuộc sống.
Trong đình bát giác, thái tử phi Triệu Nhược Nhược vừa thưởng thức phong cảnh vừa hớp một ngụm trà ngon, hướng nàng đang thất thần ngắm cảnh chính là hướng của Phu Tử viện. Cùng lúc đó hai nha hoàn thiếp thân được nàng phái đi cũng đã trở lại. Cả hai tiến lên cung kính hành lễ với Triệu Nhược Nhược. Thu Cúc lanh miệng láu táu kể lại sự bất mãn của nàng về Diệp Hi Cẩn. Ba nha hoàn còn lại chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Trái lại, Triệu Nhược Nhược lại tỏ ra khá hài lòng. Nàng cho Thu Cúc cùng Đông Mai lui xuống, chỉ để lại hai nha hoàn là Xuân Lan cùng Hạ Thược.
Đình bát giác đang lúc khôi phục lại yên tĩnh thì từ xa có một hàng mỹ nhân quần áo lụa là xuất hiện, họ nói nói cười cười phá đi bầu không khí đang yên tĩnh. Hạ Thược nhíu mày bất mãn, định đi ra ngăn cản đám thị thiếp kia nhưng lại bị Triệu Nhược Nhược cản lại.
Một hàng oanh oanh yến yến lũ lượt kéo tới, hoàng phì yến gầy đều đủ cả, đi đầu là một thiếu nữ có dáng vẻ ngọt ngào, phong tư tuyệt đại, so với thái tử phi có phần thua kém, nhưng ở nàng lại thể hiện một phong vị khác - phong vị lẳng lơ quyến rủ mà mọi nam nhân đều phải điên cuồng. Đây chính là sủng thiếp của thái tử - Liễu trắc phi Liễu Tương Dung.
Liễu Tương Dung năm nay vừa tròn 15 tuổi, tiến nhập thái tử phủ được hai năm. Sau khi bị một vị sủng thiếp trước đó của thái tử đẩy ngã xuống hồ, nàng ta từ đó không biết gặp vận may gì luôn làm đẹp dạ thái tử, một cước dẫm nát vị sủng thiếp kia leo lên thế chỗ, trở thành đệ nhất sủng cơ của thái tử. Nàng ta ừng bước từng bước đạp đổ những sủng thiếp khác leo lên trụ đến vị trí trắc phi hôm nay. Từ đó đến nay đã được 8 tháng, sủng hạnh của Liễu Tương Dung chỉ có hơn chứ không kém.
Liễu Tương Dung cùng các thị thiếp khác tiến lên hành lễ với thái tử phi. Dù là sủng thiếp nhưng đứng trước chủ mẫu, các nàng phải cung kính thấp đầu. Hoàng gia có quy định nghiêm ngặt về thứ vị, thứ thiếp dù sủng đến đâu cũng không thể vượt qua chính thê.
Triệu Nhược Nhược cũng không làm khó các nàng, khoát khoát tay cho các nàng đứng dậy. Trong đình chẳng mấy chốc đã đầy ắp người, chỉ có trắc phi là được phép ngồi hầu, còn những thiếp thất khác phải đứng hầu chủ mẫu.
Liễu Tương Dung quan sát sắc mặt của thái tử phi, thấy quần thâm nơi khóe mắt nàng, thái độ cung kính chân thành hỏi thăm: "tỷ tỷ, hôm qua người ngủ không ngon sao? Hay là tối nay muội bồi tỷ tỷ trò chuyện cho dễ ngủ?". Liễu Tương Dung mặc dù được thái tử Diệp Hi Thành cưng chiều hết mực, nhưng bằng kinh nghiệm sống của hai kiếp, nàng ta biết thái tử phi là người đầy quyền thế, tuyệt đối không thể trêu vào. Dù nàng có thể hạ bệ bất cứ đối thủ nào nhưng đối với vị chủ mẫu này phải thu liễm lại.
Triệu Nhược Nhược lắc lắc đầu từ chối cho ý kiến. Nàng mất ngủ chẳng qua là sắp xếp lại kế hoạch cho an toàn chu đáo, tránh xảy ra sai lầm như chuyện vừa rồi. Kiếp trước nàng cũng chỉ là một nữ lưu tầm thường, có chút tâm kế nên mới leo được lên địa vị cao. Kiếp này trọng sinh, tuy biết trước nhiều chuyện nhưng gần đây lại xảy ra nhiều biến cố, nhất là những chuyện liên quan đến Diệp Hi Cẩn.
Tính theo thời gian kiếp trước, Diệp Hi Cẩn nên nằm trên giường bệnh thoi thóp. Bây giờ hắn lại khoái hoạt vui vẻ còn hơn cả nàng, nhất định có điều quỷ dị ở đây. Bằng mọi cách nàng phải vạch trần bí ẩn của hắn.
Vất vả tiễn một đoàn oanh oanh yến yến, Triệu Nhược Nhược mệt mỏi ngồi xuống. Xuân Lan tiến lên rót một tách trà, cung kính dâng lên:
"Chủ nhân, người đâu cần cho các nàng sắc mặt tốt. Các nàng cũng chỉ là bình hoa di động không đáng cho người quan tâm".
Triệu Nhược Nhược im lặng một lát rồi bật thốt lên: "đừng xem thường bất kỳ một ai, đến lúc cùng đường, thanh kiếm gỉ sắt vô dụng cũng có thể cho ta một kích trí mạng".
Kiếp trước chẳng phải ai cũng khinh thường con ma bệnh Diệp Hi Cẩn, kết quả thì sao? Hắn lại là người đứng trên cao dẫm nát cả thiên hạ. Nàng mới không cùng một cục đá mà vấp phải hai lần. Liễu Tương Dung kia có bí mật nào đó, chỉ cần nàng tìm ra được thì chẳng phải nàng sẽ có thêm một trợ thủ?
"Xuân Lan, truyền xuống không được làm khó Liễu trắc phi, kể cả Thu Cúc vi phạm cũng sẽ bị xử trí".
Xuân Lan cảm thấy kinh ngạc, sao chủ tử lại coi trọng Liễu trắc phi? Bất quá chủ nhân chưa bao giờ làm điều thừa thải, nàng cung kính dạ vâng rồi đi truyền mệnh.
Mắt thấy thời gian Phu Tử viện tan học, Triệu Nhược Nhược phái Hạ Thược đi đón Diệp Hi Cẩn. Từ Phu Tử viện đến phủ thái tử khá gần, chỉ mất nửa canh giờ đi bộ. Diệp Hi Cẩn dắt theo hai tiểu ngân lang tiến vào đình của Ngọc Lan các. Tại Thiên Vũ quốc, nam nữ 7 tuổi khác biệt, Diệp Hi Cẩn mới bốn tuổi nên tiến vào hậu viện của thái tử phủ cũng không có gì vượt lễ nghi.
(*thuyan8865: Thái tử sống ở Đông cung – một trong những cung các của cung cấm nên hậu cung của thái tử vẫn ở trong cung*)
Triệu Nhược Nhược bước ra đón, nàng thân thiết dắt tay Diệp Hi Cẩn vào. Diệp Hi Cẩn muốn né tránh nhưng lại không nhanh bằng nàng ta. Triệu Nhược Nhược như vô ý lướt tay qua mạch môn của Diệp Hi Cẩn. Toàn bộ quá trình không ai hay biết vì thân thủ của Triệu Nhược Nhược rất nhanh. Tuy vậy, hành động đó lại không qua mắt được Dạ An An. Từ lúc Diệp Hi Cẩn bước vào Ngọc Lan các, nàng luôn đề cao cảnh giác, một khắc không rời mắt Diệp Hi Cẩn. Cũng may Triệu Nhược Nhược chỉ dò xét, không có hành động thêm gì khác đã buông tay.
Diệp Hi Cẩn nhu thuận ngồi đối diện với Triệu Nhược Nhược, bé không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng ta. Triệu Nhược Nhược cho nha hoàn đổi một đĩa điểm tâm khác, nàng tự tay châm trà mời khách:
"Thập bát hoàng tử, xét theo quan hệ với mẫu phi của đệ thì ta chính là a di, nhưng theo bối phận hiện tại, đệ lại là tiểu thúc của ta. Dù là quan hệ tầng nghĩa nào thì ta và đệ cũng là người một nhà". Thở dài một hơi, Triệu Nhược Nhược như tìm lại ký ức xa xưa: "chỉ tiếc lúc đệ ra đời, ta không thể bảo vệ Trầm tỷ tỷ, để nàng hương tiêu ngọc vẫn. Sau đó ta lại chậm một bước so với Thần phi nên mới không chăm sóc được đệ. Đệ có trách ta không?".
Có câu “không ai lại đánh vào mặt cười”, Diệp Hi Cẩn tuy kiêng kỵ Triệu Nhược Nhược nhưng bé vẫn là người biết lễ nghĩa. Bé cung kính cúi đầu đáp lễ: "hoàng tẩu quá bận tâm rồi. Hi Cẩn nào dám quá phận". Thái độ thập phần đúng mực, hoàn toàn không giống với hành động của một hài tử nên có.
Triệu Nhược Nhược tuy có phần kinh dị nhưng nàng ta là ai chứ? Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Triệu Nhược Nhược lấy từ túi thơm của mình ra một vật, đó là một chiếc nhẫn màu tím rất bắt mắt, chất ngọc lưu ly trong suốt đã thể hiện giá trị liên thành của nó.
Diệp Hi Cẩn nhíu mày nhưng vẫn im lặng, đồ quý giá như vậy sao nàng ta lại cho bé? Đừng bảo rằng Diệp Hi Cẩn quá cụ non, những ngày tháng chịu bao người ám hại, đối với những vật từ trên trời rơi xuống đầu mình, Diệp Hi Cẩn luôn có cảm giác bày xích theo bản năng. Chỉ riêng trường hợp Dạ An An là ngoại lệ, nàng đến với bé khi bé đã ở bên bờ vực của sinh tử, chính An An đã đưa ra đôi tay ấm áp kéo bé về cuộc sống của một con người, bé thà phụ tất cả chứ không phụ nàng.
"Kỷ vật của Trầm tỷ tỷ đều ở đây, trong đó có một vài vật dụng ta chuẩn bị để tế bái nàng. Đệ giúp ta làm nhé?". Vừa nói Triệu Nhược Nhược vừa đẩy chiếc nhẫn về phía Diệp Hi Cẩn. Đây là nhẫn tử ngọc, rất quý hiếm, không gian nhẫn tử ngọc lớn nhất trong các loại nhẫn không gian. Chất liệu làm nhẫn và thẫm mỹ vô cùng tốt khiến người người phải động lòng.
An An chắc lưỡi hít hà, nàng ta quả nhiên bỏ vốn khá lớn, vốn càng lớn thì lưới giăng càng cao, phen này Triệu Nhược Nhược đã rút được thất bại từ bài học lần trước rồi. Chỉ là An An không nghĩ ra được nàng ta lại đánh chủ ý gì tiếp theo. An An vẫn giữ nguyên tắc của mình: mọi chuyện sẽ tùy ý Diệp Hi Cẩn, có chân chính vấp ngã mới có thể tự đứng lên. Chính vì vậy mà An An chưa bao giờ nhắc nhở Diệp Hi Cẩn về kiếp trước, nàng lại càng không muốn chi phối suy nghĩ của bé. Có đôi khi để Diệp Hi Cẩn tự trưởng thành mới là kế sách lâu dài. Nàng chỉ cần ở một bên ủng hộ, nâng đỡ mỗi khi bé vấp ngã. An ủi và hướng dẫn, chỉ ra chỗ thiếu sót để giúp bé hoàn thiện nhân cách của mình. Có như vậy bé mới có thể tự lập, tự đứng vững trên đôi chân của mình.
Thấy Diệp Hi Cẩn chần chừ không dám nhận, Triệu Nhược Nhược lại bồi thêm: "Hi Cẩn, chẳng lẽ đệ không muốn biết mẫu phi đệ là người như thế nào? Bên trong đó có cả di thư của Trầm tỷ tỷ và cả tâm huyết một đời của tỷ ấy. Chỉ có đệ là xứng đáng có được nó thôi. Ta đã dốc hết lòng thu thập của hồi môn của tỷ ấy để lại, ta biết đệ sống rất khổ cực, nếu ta giữ lại những thứ này thì thật có lỗi với tỷ ấy. Nhẫn này vốn đã giải trừ khế ước, lại có thể ẩn dấu nên đệ không cần lo lắng bị ai cướp đi".
An An thực sự rất muốn tặng nàng ta một tràng pháo tay khích lệ. Trên đời này không một ai là không có điểm yếu, lợi dụng tâm lý của đứa trẻ luôn khao khát mẹ, đối với món quà như vậy bất kỳ đứa trẻ thiếu thốn tình thương nào cũng sẽ bị dao động. Diệp Hi Cẩn cũng chỉ là hài tử lên bốn, làm sao tránh khỏi cám dỗ bực này.
Diệp Hi Cẩn đưa tay nhận nhẫn rồi nói lời cảm ơn. Triệu Nhược Nhược hàn huyên với bé một chút chuyện về Trầm Tiên phi khi còn trẻ, Diệp Hi Cẩn say sưa lắng nghe như muốn nuốt từng lời nói của Triệu Nhược Nhược. Bé luôn khao khát tình thương của mẹ, muốn biết nhiều hơn nữa về mẫu phi vắng số của mình, bé muốn biết mẫu phi có thực sự yêu thương bé hay không? Từng câu hỏi đặt ra nhưng cũng dần dần qua câu chuyện của Triệu Nhược Nhược cũng phần nào có đáp án.
Diệp Hi Cẩn mải mê lắng nghe mà không hay bản thân mình làm đổ cả bình dấm chua. An An không biết tại sao bản thân nàng cảm thấy khó chịu khi nghe về Trầm Tiên phi. Đây chính là tính hay ghen tỵ của phụ nữ đi? Không được! Không được! Đây là tật xấu thường có ở những bảo mẫu hết lòng vì đứa con của mình. Dạ An An